Mưa phùn đã dần tạnh, trong con hẻm tối âm u, một con mèo trắng quý phái ngồi ung dung trên mặt đất, trước mặt là một chú mèo mướp nhỏ bằng bàn tay. Nó bắt chước dáng vẻ của cô cũng ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt sùng bái ngước cái đầu ướt sũng lên nhìn cô. Mây đen tan đi, ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài nửa bầu trời. Mèo trắng đứng dậy, bước vào sâu trong con hẻm.
“Sau này cậu cứ đi theo tôi đi, tôi sẽ giúp cậu báo thù. Tôi đặt cho cậu một cái tên, là Triều Dương! Sau ánh chiều tà, rồi sẽ có bình minh.”
Triều Dương đứng dậy lảo đảo đi theo: “Đại ca, con quỷ kia rất lợi hại, tôi đánh không lại hắn đâu, chúng ta báo thù kiểu gì được?”
Giọng của Ngu Hề vẫn lạnh nhạt: “Vậy cậu có từng nghe câu lấy mạng đền mạng chưa?”
“Tôi nghe rồi.”
Cuối con hẻm là một căn nhà đổ nát, cánh cửa gỗ mục nát với những lỗ thủng lớn. Khu vực này là nhà thuộc diện giải tỏa, sau khi người dân được di dời đi, công trình mãi vẫn chưa được thi công. Năm tháng trôi qua, ngôi nhà dần mục nát, trở thành nhà nguy hiểm, bình thường cũng chẳng có ai lui tới. Ngu Hề chui qua lỗ thủng rồi xuyên qua căn phòng lớn, phía sau là một khoảng sân nhỏ.
Nó không hề hoang tàn như tưởng tượng, ngược lại còn được chăm sóc gọn gàng ngăn nắp. Triều Dương nhìn thấy cảnh tượng đó, ngây người.
Nó lắp bắp: “Đại… đại ca, cuộc sống, còn có thể sống như thế này sao?”
Ngu Hề nhảy lên chiếc xích đu dưới mái hiên, lắc lư thư thái: “Sao lại không thể?”
Triều Dương há hốc cái cằm nhỏ, dùng đôi chân trước mảnh khảnh chỉ vào một cái ao nhỏ trong sân, những con cá chép chen chúc nhau bên trong, béo tròn đáng yêu.
“Đại… đại ca, những con cá đó tự mọc ở đó sao?”
Ngu Hề lười biếng lên tiếng: “Là tôi nuôi.”
Cằm của Triều Dương suýt chút nữa rớt xuống đất, giọng nói cũng cao vυ't lên vài phần. Nó nghi ngờ rằng cuộc đời của nó đã chịu một cú sốc lớn,
“Nuôi? Nuôi á? Mèo làm sao mà nuôi cá chứ?”
Chưa từng thấy, chưa từng nghe.
Sao lại có con mèo thông minh đến mức này chứ? Triều Dương lại nhìn về phía góc tường, nơi có một đám cỏ mọc thẳng hàng: “Đám cỏ mèo đó chắc là tự mọc chứ nhỉ?”
Ngu Hề thấy vẻ kinh ngạc của nó thì cười nói: “Tự mọc sao mà thẳng hàng như vậy được, là tôi trồng đấy.”
Đồng tử của Triều Dương co rút liên tục, nó run rẩy giơ móng vuốt chỉ về phía dưới mái hiên: “Vậy… vậy mấy con cá khô nhỏ kia la…”
Ngu Hề vẫy vẫy đuôi: “Tôi phơi đấy.”
Triều Dương hóa đá tại chỗ, mãi vẫn không thể hoàn hồn. Trong cái đầu nhỏ bé của nó chỉ có một ý nghĩ. Còn có thể như vậy sao? Sao lại còn có thể như vậy chứ? Tại sao chưa từng có con mèo hoang nào làm như vậy? Nó có một cảm giác bừng tỉnh, như thể bây giờ mới được khai sáng.