Ngu Hề đứng dậy, cái đuôi xù nhẹ nhàng vẫy vẫy, từng bước tiến vào màn mưa, bước đến trước mặt mèo mướp. Mèo mướp nhìn cô, từng giọt mưa rơi xuống lớp lông trắng muốt, bóng mượt như tuyết rồi nhẹ nhàng trượt xuống, không hề làm cô ướt một chút nào. Cô bước đi uyển chuyển, tao nhã, trông chẳng khác gì loài mèo quý tộc trong truyền thuyết, sống trong những ngôi nhà xinh đẹp, có người hầu hạ.
“Anh hùng~”
Còn chưa đợi mèo mướp nói thêm gì, chiếc đuôi trắng mềm mại của Ngu Hề đã nhẹ nhàng quét qua đầu mèo mướp. Tất cả những gì nó trải qua, Ngu Hề đều cảm nhận được. Cô thấy mẹ nó ngậm bánh thưởng vui vẻ trở về cái tổ nhỏ đang ẩn trốn. Thấy một người đàn ông cao lớn hơi béo theo sát phía sau. Thấy người đàn ông nhốt cả năm con mèo đang chuẩn bị có một bữa ăn ngon lành vào l*иg rồi mang đi. Thấy mèo mẹ cố gắng che chở cho đàn con sau lưng mình. Thấy người đàn ông cắt cổ mèo mẹ, lột da mèo mẹ trước mặt đàn con, phơi trên giá. Thấy người đàn ông dìm chết một em trai của nó trong chậu nước, đốt trụi lông một con khác đến chết trong đau đớn. Thấy em gái mèo mướp bị treo trên giá, từng nhát dao xẻ thịt sống. Thấy người đàn ông đánh gãy hai chân sau của nó, cười dữ tợn, chuẩn bị gϊếŧ nốt thì mèo mướp kịp nhảy khỏi bệ cửa sổ, liều mạng thoát thân.
Ngu Hề thu lại đuôi, trong đôi mắt vàng tròn xoe có hơi nước ngưng tụ. Đây chính là sự rèn luyện mà thiên đạo ban cho cô, trăm ngàn nỗi đau, đồng cảm sâu sắc, nhát dao nào cũng cứa vào lòng. Khóe miệng cô chợt nhếch lên thành một nụ cười không cam chịu, có chút lạnh lùng tàn nhẫn. Khổ nạn sao? Vậy thì cô sẽ cố gắng hết sức đập tan khổ nạn, trả lại cho những con vật đáng thương này một mảnh trời bình yên.
Ác quỷ! Đều phải xuống địa ngục!
Ngu Hề ngồi xuống, giơ móng vuốt phải lên, đặt lên đầu mèo mướp.
Chú mèo mướp ướt sũng, gầy trơ xương, cái đầu còn chưa to bằng bàn chân của cô. Nó yếu ớt đến mức chỉ cần Ngu Hề dùng một chút sức đã có thể dễ dàng gϊếŧ chết nó ngay tại chỗ. Mèo mướp tưởng rằng Ngu Hề muốn lấy mạng nó, ngoan ngoãn nhắm mắt chờ chết. Chỉ cần có thể báo thù cho gia đình, mạng sống của nó có đáng là gì. Ai ngờ móng vuốt mềm mại ấy chỉ chạm khẽ đầu nó rồi dừng lại, một cảm giác ấm áp tràn vào cơ thể nó, ngay lập tức làm nó thấy ấm áp lạ thường. Mèo mướp ngạc nhiên, nó cảm nhận được cơn đau dữ dội trên người đang từ từ tan biến, hai chân sau dần có cảm giác, dần dần có thể dùng sức. Nó đứng lên được rồi. Không còn đau nữa. Mèo mướp ngước mắt, nhìn thấy Ngu Hề lớn hơn nó gấp mấy lần từ từ thu móng vuốt lại, sừng sững trước mặt nó như một vị thần.
“Tôi, chân của tôi khỏi rồi?”
Sao có thể chứ?
Sao chỉ trong chớp mắt đã khỏi rồi?