Cuối con đường nhỏ, lờ mờ có thể thấy đám Alpha tồi tệ mặc váy áo sặc sỡ, quỳ rạp xuống đất, vạt váy bay múa trong gió.
Lộ hàng rồi.
Khóe miệng Ôn Cẩm giật một cái, tính toán thời gian, chậm rãi bước đi về phía hiện trường đánh nhau.
Đoán trước, đám người này chắc đã dạy dỗ Nguyễn Thính Chi một trận rồi.
Dự báo thời tiết nhắc nhở hôm nay mưa lớn, lúc trước mưa nhỏ liên miên như bó chân bà già.
Chẳng bao lâu sau, tia chớp xé toạc mây đen kịt, sấm sét lớn bao trùm đỉnh đầu, sóng mây cuồn cuộn trôi qua.
Mưa rơi như trút nước đổ xuống, ngay cả tầm nhìn phía trước cũng trở nên mơ hồ.
Khi Ôn Cẩm cách hiện trường mười mét, đôi lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu lại, mang theo không khí ẩm ướt nồng nặc, tràn ngập một mùi hương vô cùng vi diệu, khó có thể diễn tả bằng lời.
Giống như một đám oải hương đang nở rộ, được ướp thêm đá và rượu Tequila, chỉ có thể thoảng ra từng sợi trong không khí, bùng nổ nơi đầu mũi, băng giá bao bọc hoa, ngọt ngào say đắm.
Mùi hương quá mê người, dù Ôn Cẩm là Beta, ánh mắt cô cũng hơi xao xuyến một lát, bị hương thơm tuyệt đẹp tràn vào mũi thúc đẩy tiến lên gần hai bước.
Nguyên văn giới thiệu, tin tức tố của Nguyễn Thính Chi sau khi biến dị có sức hút vạn người mê, một khi phát ra, có thể khiến tất cả mọi người bất kể giới tính đều mê luyến cô.
Nhưng đây hoàn toàn không phải là chuyện tốt, bởi vì mê luyến mà không thể chiếm hữu, đặc biệt là những người có tinh thần lực cao, tất cả sẽ ngày càng tiều tụy mà chết vì tinh thần không được thỏa mãn.
Ôn Cẩm nhớ rõ, trong nguyên văn tin tức tố của Nguyễn Thính Chi biến dị thành trạng thái vô địch này là khi bị cưỡng ép đuổi bắt, và đám Alpha tồi tệ kia cố gắng dùng thủ đoạn bẩn thỉu để ép buộc đánh dấu.
Nói cách khác, mùi hương trong không khí lúc này là tin tức tố của người ta khi chưa biến dị.
Ôn Cẩm nhíu mày, tin tức tố không hề có uy lực mà đã khiến bản thân cô rơi vào trạng thái hoảng hốt, điều này càng khiến Ôn Cẩm kiên định rời xa khu vực cốt truyện, kiếm đủ tiền, sau đó nhanh chóng rời khỏi thành phố nơi nhân vật chính sinh sống.
Trong lòng đã tính toán xong, vẻ mặt bên ngoài vẫn tỉnh táo, nhưng dù khóe môi hơi mím lại hay đáy mắt lộ ra một tia lười biếng chán ghét tự nhiên, tất cả đều biểu lộ sự uể oải.
Cách màn mưa dày đặc, phía sau hàng bạch quả dọc con đường, Nguyễn Thính Chi dựa vào tường bãi đỗ xe, dưới mái hiên nhà duy nhất tránh được mưa, ngẩng đầu.
Lớp phấn trang điểm đen trên mặt bị nước mưa rửa trôi thành những vệt nước đen nhỏ, lộ ra làn da trắng đến mức kỳ lạ, giống như màu trắng xanh chưa từng được ánh sáng chiếu vào, nhưng đôi môi đỏ hồng, đôi mắt nai trời sinh, vẻ phục tùng rụt rè khiến khuôn mặt này thêm phần ngây thơ đáng yêu, thuần khiết đến nao lòng.
Mười phút trước, Nguyễn Thính Chi trọng sinh.
Tỉnh lại, liền thấy phiên bản thu nhỏ ngốc nghếch cuồng nộ của Lạc Khê, người mà sau này chỉ còn lại hài cốt, đang đứng trước mặt mình múa may khoe mẽ.