Cá Mặn A Và Lão Đại O Quyến Rũ

Chương 8

Sau mười phút, Ôn Cẩm nhận được thông báo đơn xin của mình đã được thông qua.

Nhiệm vụ khẩn cấp của Tinh Tế thường được duyệt rất nhanh, bởi vì không ai biết phương pháp nuôi dưỡng cây cầu gai hổ vàng.

Phương thức tuyển dụng tỉ mỉ của viện nghiên cứu thực vật đưa ra những câu hỏi khó để xét duyệt người làm vườn, một khi được duyệt, sẽ có khoảng một tháng thời gian quan sát, nhưng thời gian quan sát cũng được trả lương.

Bởi vì đây là loại thực vật hiếm có, chỉ cần tìm được người làm vườn phù hợp, sau này việc nhân giống và trồng trọt trên diện rộng có khả năng thành công rất cao.

Ôn Cẩm không biết những vòng vo bên trong, thông qua phỏng vấn liền có một khoản tiền Liên bang vào tài khoản, ước chừng là cục trưởng nhanh tay ban cho cô một chút may mắn.

Có tiền đổi phòng ngủ, Ôn Cẩm không nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, cũng không nghĩ cùng bạn cùng phòng tương lai tiếp tục vun đắp tình cảm, hoặc là chịu thiệt.

Cô dứt khoát mở khung chat của đối phương, lặp lại yêu cầu của mình về môi trường ký túc xá một lần nữa: Yên tĩnh, không làm phiền lẫn nhau.

Đối phương cố nén tiếng thở dốc: "Ư... Tôi! Thêm... Thêm một điều nữa, không cho phép... Ưʍ... Mang người lung tung đến phòng ngủ tụ tập."

Thực tế câu này vừa nũng nịu, tiếng thở lại kéo dài ngọt ngào, nhưng nội dung lại vô cùng nghiêm túc.

Ôn Cẩm chần chờ một lát, nghĩ đến một khả năng, cô hỏi: "Có khó khăn gì sao?"

Đối phương yếu ớt đáp: "Tôi... Thật xin lỗi, kỳ phát tình của tôi đến rồi."

Cô nói kỳ phát tình một chút cũng không nhăn nhó, mặc dù trong giọng nói xen lẫn một tia tiếng thở dốc kìm nén, nhưng ngữ khí bình thản không hề có vẻ khóc lóc, có thể thấy đây là một Omega vô cùng kiềm chế.

Ôn Cẩm hiếm khi quan tâm một câu: "Cô có mang thuốc ức chế không?"

Đối phương: "..."

Xem ra là không có, người bình thường lúc này hẳn là sẽ ân cần hỏi thêm một câu, nếu ở nơi đông người, mau chóng tránh xa đám đông, có cần tôi giúp cô mang thuốc ức chế đến không.

Nhưng mà Ôn Cẩm chỉ nheo mắt, đưa tay vén sợi tóc bay tới trước mặt ra sau tai, vô tình nói: "Hay là cô cần tôi gọi 120?"

Đối phương: "..."

"Không cần."

Nghĩ đến tình hình cũng không tệ, bạn cùng phòng tương lai còn rảnh rỗi gửi đến một bản hiệp ước ở chung, Ôn Cẩm yên tâm.

Đối phương mặc dù là Omega, nhưng có thể khống chế du͙© vọиɠ trong kỳ phát tình, lý trí trò chuyện, thể hiện sự trưởng thành trầm ổn và đúng mực. So với cô nàng Lạc Khê ồn ào, bốc đồng thì tốt hơn không chỉ một chút.

Nhất là bản hiệp ước ở chung trước mắt, trật tự rõ ràng, yêu cầu hợp lý, quả thực viết theo ý của Ôn Cẩm.

Ôn Cẩm cảm kích và biết điều, đương nhiên sẽ không nhắc lại những ý kiến vô lý, ngón tay lướt qua cột ký tên, vừa đặt bút xong, khóe mắt liếc thấy bên cột ký tên của bên A viết ba chữ "Nguyễn Thính Chi", thoáng sững sờ.

Sau đó lắc đầu.

Tinh Tế lớn như vậy, người trùng tên không phải là ít.

Lùi một vạn bước mà nói, Nguyễn Thính Chi bây giờ đang bị đám Alpha tồi tệ vây quanh, Omega phân hóa suy yếu đến mức ngay cả giơ đầu ngón tay cũng không có sức, căn bản không rảnh lấy điện thoại di động ra nói chuyện.

Nghĩ đến đây, Ôn Cẩm không nghi ngờ gì, nhanh chóng ký tên vào hiệp ước ở chung như đối với bạn cùng phòng mới quen.

Đồng thời nhớ ra, lát nữa mình còn có một buổi biểu diễn, ngẩng đầu nhìn xa xăm.