Trẫm Không Thể Buông Tay

Chương 7

Cố Cẩm Đường sửa sang lại chút dung nhan, theo bà tử kia đến Thọ An Đường. Hôm nay các vị huynh đệ tỷ muội đã đến đông đủ, Cố Cẩm Đường hành lễ với từng người, rồi ngồi vào vị trí của mình, bắt đầu dùng bữa.

Sau bữa, Cố lão phu nhân gọi người dọn thức ăn đi, nhị phu nhân Hách thị theo sở thích của lão phu nhân, sai người đi lấy hoa quả và điểm tâm.

“Tam nương có biết đánh mã cầu không?”

Người lên tiếng là Cố gia trưởng tử – Cố Thanh Viễn, cũng chính là huynh trưởng cùng cha khác mẹ với Cố Cẩm Đường.

Cố Cẩm Đường ngẩng mắt nhìn, thanh âm đều đều: “Biểu huynh đệ Vương gia ở Giang Nam từng dạy, muội cũng từng đánh mười trận có lẻ, chắc cũng xem như biết đôi chút.”

“Sáu ngày nữa là ngày nghỉ, mới đây phủ Anh Quốc công gửi thiếp mời chúng ta sang đánh mã cầu, tam nương đã biết đánh, vậy cùng chúng ta đi một chuyến.”

Lời vừa dứt, tay cầm chén trà của Cố lão phu nhân khẽ dừng lại, ánh mắt cũng thoáng trầm xuống, nhìn lướt về phía tiểu cô nương ngồi phía dưới. Đợi đến khi nghe nàng đáp một tiếng "được", bà mới yên lòng thu ánh nhìn lại.

Trong ký ức của Cố Cẩm Họa, Cố Cẩm Đường thuở nhỏ chẳng khác gì một kẻ đần độn yếu ớt. Từ sáng đến tối không ra khỏi khuê phòng, hoặc cắm cúi đọc sách, hoặc ngồi lặng lẽ dưới gốc hoa, tay đan hoa cỏ, miệng lại lẩm nhẩm điều gì với bầy kiến hay chim chóc.

Có lần Cố Cẩm Họa còn nghi ngờ là Tam muội đầu óc có vấn đề, chẳng hề có dáng vẻ đoan trang như đại gia khuê tú.

Năm ấy, nghe tin Tam muội bị đưa đi Kim Lăng, nhờ ngoại tộc họ Vương nuôi nấng, nàng ta mừng rỡ suốt mấy hôm. Từ đáy lòng, nàng ta vốn chẳng ưa Tam muội này – một kẻ vừa ngốc vừa bệnh – đi rồi thì nàng ta sẽ là muội muội duy nhất bên cạnh đại tỷ, dù chỉ là đường tỷ muội, nhưng với tính cách hòa nhã của đại tỷ, chắc chắn sẽ đối đãi với nàng ta chẳng khác gì ruột thịt.

Nào ngờ hôm nay Cố Cẩm Đường trở về, không chỉ dung mạo như tranh vẽ, mà cử chỉ lời nói cũng đoan trang, khiến người ta không thể xem thường. Tựa như một đoá sen tịnh hóa từ bùn lầy, so với thuở nhỏ khác biệt tựa trời với đất.

Trong lòng Cố Cẩm Họa bất giác dâng lên cảm giác bị uy hϊếp, ánh mắt nhìn nàng cũng mang thêm vài phần ghen ghét và bài xích.

Dùng cơm xong, lão phu nhân cho mọi người lui xuống, gọi ma mâ thân tín vào hỏi thăm tình hình trong Đông cung.

***

Đêm đã khuya, ánh trăng như dải lụa bạc trải khắp nhân gian, xua tan bóng tối. Nam An Vương phủ rộng lớn lặng như tờ, chỉ có thư phòng trong chính viện còn ánh nến lập lòe.

Tại thư án, Tống Đình Việt đang chăm chú đọc mật báo do thám tử trình lên, trời đã sang canh hai mà vẫn chưa rời mắt. A hoàn trực đêm không dám ngủ, chỉ có thể che miệng liên tục ngáp không thành tiếng.

Những năm gần đây, thân thể Vĩnh Hi đế mỗi lúc một suy yếu, dẫu chỉ ngoài bốn mươi tuổi, nhưng tóc bên thái dương đã lấm tấm điểm sương.