Hôm nay, Cố Cẩm Đường chải tóc theo mốt thịnh hành ở Kim Lăng – linh xà kế, khác với phi tiên kế và triều vân cận hương kế đang thịnh hành nơi Lạc Kinh. Tóc cắm một cây trâm bạc đính châu có tua rủ, càng tỏ ra dịu dàng thanh nhã.
Bà tử dẫn nàng về phía Thọ An Đường, chưa bước qua cửa viện đã thấy đầy tớ nha hoãn đứng chờ. Dù sao cũng nuôi dưỡng nơi Kim Lăng suốt tám năm, người trong phủ đương nhiên muốn xem nàng nay được khí hậu Giang Nam nuôi dưỡng thế nào rồi.
Thiếu nữ mặt mày như vẽ, tóc mây hoa nhan, đôi mắt đào hoa tựa dòng suối trong vắt, hàng mày lá liễu, thực là một vị mỹ nhân trong trẻo thoát tục. So với nhị cô nương được nuôi dưỡng trong nhung lụa, còn đẹp hơn ba phần.
Quả không hổ là "nữ nhi mười tám đại biến", Cố lão phu nhân nhìn xong rất hài lòng, khóe mắt khóe môi đều là nụ cười: “Người ta nói Giang Nam sơn thủy dưỡng nhân, chủ yếu ra mỹ nhân, hôm nay gặp tam nương, quả nhiên không sai.”
Khen xong, bà lại chỉ sang chiếc ghế bên phải nói: "Đây là nhị nương, chính là nhị tỷ của con, tam nương còn nhớ chứ?"
Cố Cẩm Đường khẽ gật đầu, ôn hòa nói: “Tất nhiên là nhớ.”
Dứt lời thì quay người về phía Cố Cẩm Họa, hành lễ với nhau.
Sau đó, Cố lão phu nhân lại cho nàng bái kiến mấy vị thẩm, do các vị nam tử trong phủ hoặc là đến quan nha, hoặc là đến học đường, hôm ấy Cố Cẩm Đường chưa được gặp hai vị thúc phụ và mấy vị đường huynh.
Chiều xuống, sắc trời dần tối, Cố lão phu nhân sai Xuyến Tuyết đến truyền lời: “Lão phu nhân nói cô nương đi đường xa nhất định đã mệt, ngày khác ổn thỏa rồi hãng gặp hai vị thúc phụ. Còn bốn vị lang quân, ngày mai dùng bữa tối ở Thọ An Đường tự nhiên sẽ gặp được.”
Cố Cẩm Đường gật đầu đồng ý, lấy từ trong hộp một nắm đồng tiền bảo Tiểu Hạnh thưởng cho Xuyến Tuyết dùng trà.
Tiễn Xuyến Tuyết đi, nàng tắm rửa nghỉ ngơi, thay một thân thoải mái đơn giản rồi bắt đầu xếp hành lý. Vì lần này chỉ mang theo Lục Phôi, nên Cố lão phu nhân tiện tay phân hai nha hoàn trong phủ cho nàng dùng, gọi là Hương Lam và Ty Vũ.
Cố Cẩm Đường chưa quen cách hầu hạ của bọn họ, chỉ cho họ phụ trà nước, còn việc bên trong vẫn giao cho Lục Phôi. Chủ tớ bận rộn suốt đêm, Lục Phôi mệt mỏi, ngả lưng đã ngủ, còn Cố Cẩm Đường lại trở mình khó ngủ, mắt nhìn tơ màn mệt mỏi suy tư.
Nếu không phải nàng xuyên đến, giờ này e chẳng phải phiền lo, nhưng trớ trêu thay, nàng là kẻ xuyên thai thực thụ từ thời hiện đại, tuy mang thân thiếu nữ nhưng tâm lý đâu còn ngây thơ.
Cố gia vào lúc này đón nàng hồi phủ, không ngoài mục đích muốn đem nàng làm quân cơ liên hôn, để xây nên mối dây kết giao chắc chắn hơn.
Ngày hôm sau vào giờ Dậu, mặt trời ngã về tây, chân trời nhuộm ánh vàng nhuần, Cố lão phu nhân lại sai người đến mời nàng sang dùng cơm tối.