Thế là, không lâu sau khi Sở Tương về phòng, Sở Lộ liền thần bí đi theo vào.
“Sao thế?” Sở Tương đang cầm bút máy ngồi bên bàn, cảm thấy Sở Lộ cứ nhìn chằm chằm mình, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Sở Lộ ghé sát vào cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị không giận à?”
Sở Tương: “Chị không giận, tự dưng được một bộ quần áo, có gì mà phải giận.”
Sở Lộ nghẹn họng, cô ta cạn lời nhìn Sở Tương, lời này nói thật có lý, dù sao thì chuyện cũng chưa đâu vào đâu. Hơn nữa, cô ta nghĩ đến tâm cơ của Sở Tương, lập tức bĩu môi đi ngủ, chuyện gì xảy ra sau này còn chưa biết được.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Sở Tương liền đeo cặp sách ra ngoài, mỹ danh là đi Cung Tiêu Xã xem có vải vóc nào ưng ý không, dù sao trong nhà cũng không ai ngăn cản.
Đi một vòng quanh Cung Tiêu Xã, sau đó lại đến bưu điện gửi một lá thư, lúc này mới đeo cặp sách chậm rãi về nhà.
“Lộ Lộ, Tương Tương đâu, sao chỉ có một mình con?” Chương Vân nhìn con gái mình nhíu mày hỏi.
Sở Lộ: “Mẹ, chị Tương Tương ra ngoài gặp bạn học rồi, đang nói chuyện ạ.”
Nói đến đây, Sở Lộ vẻ mặt rối rắm nhìn Chương Vân, cô ta không biết phải dùng cách gì mới có thể khiến mẹ cô ta thay đổi chủ ý. Quan trọng nhất là, hôm nay vị đầu bếp từng đánh chết hai người vợ kia sắp đến rồi, đây là khu nhà tập thể, đột nhiên có người lạ đến chắc chắn sẽ có người hỏi.
Nghĩ đến tâm cơ và quỷ kế của Sở Tương, cô ta không khỏi rùng mình, thậm chí cô ta dám thề, lần này mẹ cô ta chắc chắn không chiếm được lợi lộc gì đâu.
Chương Vân nhíu mày không hài lòng nói: “Con mau gọi người về, thay bộ quần áo mới, lát nữa khách đến, nó còn mặc quần áo cũ thì ra làm sao.”
“Dì Chương, không cần Lộ Lộ gọi đâu, con về rồi ạ.” Sở Tương vừa đúng lúc đứng ở cửa, cười hì hì nói với Chương Vân.
Chương Vân cũng bị nghẹn họng, bà ta liếc mắt nhìn đứa con riêng không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, lại nhìn đứa con gái ruột không biết đang nghĩ gì, bà ta nhẫn nhịn cơn giận quay đầu sang một bên, con cái đều là của nợ mà.
Sở Tương nhìn vẻ mặt cạn lời của Chương Vân, cô mím môi cười, sau đó ngoan ngoãn về phòng thay quần áo, tết hai bím tóc sam, soi gương rồi mới hài lòng đi ra ngoài.
“Chị thật sự thay quần áo mới kìa.” Nhìn thấy bộ dạng rõ ràng đã trang điểm của cô, vẻ mặt Sở Lộ có chút kinh hãi, cô ta luôn cảm thấy Sở Tương muốn làm chuyện gì đó.