Thập Niên 70: Đối Tượng Đẹp Trai Và Mẹ Chồng Hung Dữ

Chương 11

Thật ra không phải là phiếu vải không còn nhiều, mà là hai tháng nữa cháu trai nhà mẹ đẻ của bà ta kết hôn, bà ta đã hứa với mẹ là sẽ may cho cháu trai một bộ quần áo mới. Nếu đưa phiếu vải cho con gái riêng may quần áo, vậy thì bà ta ăn nói với mẹ thế nào.

Sở Tương: "Ba, nhà mình chỉ có ba và dì Chương đi làm, thu nhập thì hơi ít, thêm nữa Tiểu Hoa còn nhỏ, dì Chương xin nghỉ chăm sóc Tiểu Hoa còn bị trừ lương, con thấy..."

Chương Vân: "Vừa nãy dì còn chưa nói hết mà, mặc dù phiếu vải không còn nhiều, nhưng phiếu vải may cho Tương Tương một bộ quần áo thì vẫn có."

Sở Tương còn chưa nói hết lời đã bị cắt ngang, cô nhìn Chương Vân nghiến răng nghiến lợi, chớp nhẹ mắt tốt bụng nói: "Dì Chương, dì không cần phải quá miễn cưỡng đâu, dù sao thì tiền của cả nhà mình nên tiêu như thế nào, chỉ có dì mới rõ thôi."

"Không miễn cưỡng chút nào, con đợi đó, bây giờ dì sẽ đi lấy tiền và phiếu vải cho con." Chương Vân gần như nghiến nát một hàm răng, nói xong lập tức vội vã về phòng lấy tiền và phiếu vải.

Nhìn bóng lưng vội vã của Chương Vân, cô quay đầu nhìn Sở Ái Quốc nói: "Cảm ơn ba, ba đi làm cả ngày vất vả rồi, ăn nhiều một chút."

Sở Lộ thu mình vào một góc bàn, bưng bát đũa của mình không dám nói chuyện, bây giờ ánh mắt cô ta nhìn Sở Tương tràn đầy kính phục. Quá lợi hại, rõ ràng cái gì cũng biết, lại còn có thể giả vờ như không biết gì cả. Như vậy còn chưa tính, chớp mắt một cái còn móc được của mẹ cô ta một bộ quần áo mới, đây đâu phải là người bình thường chứ.

Chương Vân rất nhanh đã lấy tiền và phiếu vải ra, bà ta đau lòng nhìn tiền và phiếu vải đưa cho Sở Tương, trong lòng không ngừng an ủi mình, chỉ cần có thể giữ được công việc, đừng nói là một bộ quần áo, cho dù là hai bộ ba bộ bà ta cũng nguyện ý.

"Cảm ơn dì Chương ạ." Sở Tương coi như không nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của bà ta, vừa nhận tiền vừa cảm kích nói lời cảm ơn.

Chương Vân vẫy tay bảo cô mau ăn cơm đi, rồi sau đó quay người tiếp tục cùng Sở Ái Quốc bàn bạc chuyện đồng chí Đỗ đến nhà, còn về đồng chí Đỗ đến nhà làm gì, e chỉ có Sở Hoa là không rõ thôi.

Sau khi ăn cơm xong, có lẽ Chương Vân quá đau lòng cho phiếu vải của mình, nên không muốn nhìn thấy Sở Tương nữa, trực tiếp đuổi người về phòng, nói cho đẹp là đi đọc sách, mặc dù không đi học nữa, nhưng sách vở không thể bỏ phải không.