"Vâng!"
Mọi người trong thôn vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức tái nhợt, quỳ gối liên tục dập đầu với Vân Thiêm Y: "Xin tha mạng!"
"Xin Vân đại tiểu thư tha mạng!"
"Nhà ta còn có phụ mẫu già yếu, cầu xin Vân đại tiểu thư!"
Vân Thiêm Y khoát tay một cái, Minh Xương hiểu ý, kéo người kia đến trước mặt nàng ta: "Trong nhà ngươi còn phụ mẫu già yếu sao? Là ở thôn nào?"
Người nọ không dám trái ý Vân Thiêm Y, lại cảm thấy có một cơ hội sống, vội vàng trả lời: "Bẩm, bẩm Vân đại tiểu thư, là thôn Thanh Ngưu..."
"Được!" Vân Thiêm Y vỗ tay cười to: "Được lắm! Người đâu! Gϊếŧ sạch thôn Thanh Ngưu này đi, xong rồi! Các ngươi sẽ không cần phải lo lắng phụ mẫu già yếu ở nhà nữa!"
"Vân đại... Á!"
Tiếng xin tha còn chưa nói nên lời, người nọ đã bị Vân Thiêm Y bẻ gãy cổ!
"Bẩn quá, bẩn quá!" Vân Thiêm Y nhăn nhó: "Bẩn muốn chết! Bẩn muốn chết!"
Nàng ta nhìn máu trên tay mình rồi nhìn thoáng qua đám người trong thôn đang quỳ rạp dưới đất, hai con ngươi dần dần chuyển sang màu sắc quỷ dị, móng tay nháy mắt trở nên bén nhọn thon dài, giống như giây tiếp theo sẽ đâm xuyên qua cổ của người trước mặt!
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời truyền đến vài tiếng hạc kêu, hai mũi trường thương sắc bén bắn ra từ không trung, Vân Thiêm Y cũng không hề né tránh, mặc cho trường thương xuyên qua cắm thẳng xuống mặt đất ngay bên chân nàng ta.
Vân Thiêm Y nở nụ cười, thu hồi yêu khí trong mắt, thong thả lên tiếng: "Tới đón bổn tiểu thư à?"
"Yêu nữ!" Hạc tiên còn chưa tới, tiếng quát đã đến trước, ngay sau đó một thiếu nữ mặc y phục màu hồng phấn đứng trên hạc tiên bay đến: "Còn không mau giơ tay chịu trói!"
"Lại nữa rồi." Vân Thiên Y hoàn toàn không để tâm, cúi đầu nhìn những người dân thôn Thanh Ngưu đã được các đệ tử Thiên Hạc Tông đến bảo vệ, càng cảm thấy nhàm chán hơn: "Hừ, có giỏi thì bắt ta đi, xem thử các ngươi có thể xử lý bổn tiểu thư thế nào."
Mà ở cuối chân trời, một luồng ánh sáng màu lam nhạt dần dần nổi lên giữa tầng mây.
...
Minh Hàn Đăng ngẩng đầu nhìn bầu trời cuồn cuộn mây đen, nhẹ nhàng thở dài: "Trời sắp mưa rồi."
"Đại sư huynh?" Thiếu nữ ngồi bên cạnh mắt ngọc mày ngài, lúc ngước nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sự ái mộ.
Dường như Minh Hàn Đăng không hề nhận ra sự thâm tình của Vân Hoa Noãn, ánh mắt lại nhìn xuống giữa quảng trường.
Tầm mắt Vân Hoa Noãn cũng nhìn theo hắn, thoáng cái lập tức tràn ngập sự khinh thường.
Đài thí luyện Huyền Nhạn vốn quạnh quẽ giờ đã chật kín người, ở giữa đài có một cây trụ thông thiên cao lớn dựng thẳng, lẽ ra là một cây cột bạch ngọc tinh khiết không chút tì vết nhưng bây giờ lại dính đầy vết máu, còn có hàng chục sợi xích bằng huyền thiết thô to bắn ra từ pháp khí lơ lửng trên không trung, quấn chặt quanh thân trụ thông thiên bằng bạch ngọc.
Ở chính giữa cột, trên điểm giao nhau của hàng chục sợi xích huyền thiết khoá chặt là một vị thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, chính là Vân Thiêm Y!
Y phục trắng tinh trên người nàng ta đã bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm, trên gương mặt lại nở nụ cười vặn vẹo điên cuồng.
Minh Hàn Đăng nhìn gương mặt của thiếu nữ kia, trong mắt không giấu được sự kinh diễm và mê luyến, cũng mang theo vài phần tiếc hận.
Hắn thở dài: "Muội còn nhớ không, Thiêm Y lúc còn bé không hề như vậy, khi đó muội ấy vô cùng hồn nhiên rực rỡ..."
Sắc mặt Vân Hoan Noãn lập tức lạnh đi, song giọng nói vẫn giả vờ dịu dàng như nước: "Theo như trong trí nhớ của muội, tỷ ấy vẫn luôn mang dáng vẻ ngốc nghếch, đến khi mười mấy tuổi thì đột ngột khôi phục thần trí, lúc đó Vân Tông chủ vô cùng vui vẻ, ai ngờ sau này lại trở thành như thế kia..."
Ai ngờ nàng ta còn có thể tỉnh táo lại!
Chức vụ Tông chủ Thiên Hạc Tông là cha truyền con nối, Tông chủ Vân Kế chỉ có một nữ nhi là Vân Thiêm Y, nếu nàng ta vẫn luôn là kẻ ngốc, quyền thừa kế hiển nhiên sẽ rơi xuống đầu Vân Hoa Noãn.
Dẫu sao phụ thân Vân Lam của nàng ta là đệ đệ ruột của Vân Kế, đã chết khi ra ngoài hàng yêu vào năm Vân Hoa Noãn ba tuổi, lúc đó vị mẫu thân Liễu Vạn Linh của nàng ta đang mang thai Vân Hương Diệp, vì muốn giúp đỡ cô nhi quả phụ bọn họ, Vân Kế bèn nhận Vân Hoa Noãn làm nữ nhi nuôi nấng dưới gối, xem như nữ nhi ruột thịt.
Vân Hoa Noãn đã sớm coi Thiên Hạc Tông như món đồ trong tay mình.
Ai ngờ Vân Thiêm Y ngu dại đến năm mười bốn tuổi, chợt có một ngày trở nên tỉnh táo!
Vân Hoa Noãn vẫn còn nhớ rõ tâm trạng lúc ấy của mình, vừa khó tin vừa sợ hãi lại lo âu!
Chỉ cần Vân Thiêm Y còn tồn tại, nàng ta mãi mãi không thể có được Thiên Hạc Tông!
May là... Sau khi Vân Thiêm Y tỉnh táo, không có chuyện ác nào không làm!
Vân Kế lại bao che dung túng cho nữ nhi, nhưng cũng có ngày không thể bảo vệ được.