Đại lục Thần Châu, trên đỉnh núi.
Sương mù trắng xóa như mây như ảo ảnh trải dài mênh mông, quấn quanh núi non. Biển mây cuồn cuộn như phân cách trời và đất.
Bỗng nhiên từ độ cao vô tận bên trên, một luồng kim quang chói lóa chiếu xuống, khí thế như khai thiên lập địa, rồi lại bị sương mù trắng xóa bao phủ nên không thể xuyên thấu qua.
Ánh sáng dần dần tiêu tan, một ông lão tóc bạc từ từ hiện ra.
Ông lão thong thả nâng tay lên khiến cho sương trắng sôi trào dữ dội, thiên địa rung chuyển, chẳng khác nào thuở hỗn độn sơ khai!
Một số ngai tọa được sương trắng nâng lên lơ lửng.
Chỉ thấy đầu và cuối đều sáng tựa sao trời, hai bên có tổng cộng bốn chỗ ngồi với hình dáng khác nhau.
Ông lão ngồi xuống vị trí cuối cùng, lúc này ở đầu kia của tinh tọa đã có một bóng người, đó là đứa trẻ mặc yếm màu đỏ, tóc để chỏm trên đầu, đeo vòng vàng nơi cổ.
Tuy gương mặt đứa trẻ bầu bĩnh nhưng giữa đầu mày lại toát lên sự uy nghiêm, giọng nói non nớt như tiếng trẻ đang bú sữa: "Thiên đạo sắp đổ sập, đám Đế Tôn đâu hết rồi?"
Nhưng trên ngai tọa trống rỗng, không ai có thể đáp lại nó.
Vẻ mặt đứa trẻ bầu bĩnh càng nghiêm túc hơn, trầm giọng hỏi lại một lần: "Đám Đế Tôn đâu hết rồi?"
"..."
"..."
"..."
"Đại đạo ba vạn vạn năm, thế mà không có lấy một người phi thăng?" Đứa trẻ khó tin hỏi.
Ông lão ho nhẹ, sờ chòm râu, chỉ một chỗ ngồi trong số đó: "Kiếm Đế chí tôn Vân Thiêm Y ở đó."
Nơi đó nổi lên một thanh thần kiếm dài nhọn phát ra ánh sáng xanh, trông như được lôi quang thiên cổ quấn quanh.
Đứa trẻ bầu bĩnh duỗi cánh tay mập như ngó sen ra, xoay cổ tay nhỏ bé đầy thịt, thần kiếm vang lên tiếng leng keng rõ ràng, một vài bức hình hiện ra giống như hoa văn nước dập dờn trên mây mù.
Chỉ một chớp mắt ngắn ngủi, một già một trẻ có thể thấy hết thay đổi trong hai vạn năm nghìn năm!
"Đúng là bị tháp Trấn Hồn trói buộc." Ông lão cười ha hả, vươn ngón tay già nua nhăn nheo ra: "Để lão phu giúp một phen."
Đầu ngón tay khẽ điểm một cái, tức thì vô số thiên lôi giáng xuống khắp Thần Châu.
Phía nam đại lục Thần Châu có một dãy núi chạy dài, đỉnh núi chính tên là núi Quan Vân.
Nhìn từ dưới chân núi lên đến đỉnh núi, xuyên qua biển sương mù mênh mông là chính điện của Thiên Hạc Tông, ngói bạc tường xanh cao tận trời, huyền ảo như tiên khiến người ngưỡng mộ.
Một đứa nhóc cõng sọt tre trên lưng, nhìn lên hồi lâu mới thu tầm mắt lại, thở dài: "Nếu có cơ duyên gõ cửa tiên môn, cho dù chỉ tu luyện một chốc, cũng xem như ta sống đời này không uổng."
"Cơ duyên? Ta thấy là nhân duyên mới đúng, ngươi xem trọng nhị tiểu thư của Thiên Hạc Tông chứ gì!"
Đứa nhóc kia lập tức đỏ mặt: "Đừng có nói bậy!"
Người trong thôn thở dài: "Chậc, cùng là Vân gia, nhị tiểu thư Vân Hoa Noãn thật sự là dịu dàng thanh cao, trong khi nhìn đại tiểu thư Vân Thiêm Y..."
"Suỵt! Ngươi điên rồi sao, dám lắm mồm về ma đầu đó, không muốn sống nữa à!"
Nhắc đến Vân Thiêm Y, mọi người trong thôn vốn đang cười đùa khoái chí lập tức ngậm miệng thật chặt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Mấy ngày trước Vân Thiêm Y xuống núi có đi ngang qua thôn, A Ngưu đi theo bọn họ ra nghênh đón, chỉ bởi vì liếc mắt nhìn nhiều hơn mà bị Vân Thiêm Y sai người móc hai mắt cho chó ăn!
Đại Phát ca bởi vì cúi đầu không đủ thấp mà bị bẻ gãy xương cổ, tuy mạng lớn không chết nhưng chỉ có thể nằm liệt giường, sống không bằng chết!
Còn có Tiểu Thuý, vì ở nhà giặt y phục nên không đi ra ngoài nghênh đón, bị Vân Thiêm Y biết được bèn sai người chém đứt hai tay!
Đi cũng chết, không đi cũng chết!
Nhìn cũng chết, không nhìn cũng chết!
Chỉ cần Vân Thiêm Y xuống núi, đi tới đâu máu chảy tới đấy!
Từng chuyện được nhắc lại khiến sắc mặt đứa nhóc trở nên trắng bệch, nhưng nhưng vẫn cứng miệng bảo: "Chẳng lẽ vị đó thật sự có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ à, chỉ nói hai câu cũng có thể..."
Phụt!
Đứa nhóc còn đang há to miệng, dường như không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trước mắt xuất hiện từng mảng sương mù đỏ như máu.
Mãi đến khi nhìn thấy thi thể không đầu của mình quỳ trên đất, nó mới mơ hồ nhận ra.
Nó đã chết.
Đầu lìa khỏi cổ!
Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, đọng lại trong mắt nó chính là bóng hình mảnh khảnh ưu nhã của một nữ tử.
Nàng ta giống như thần tiên hạ phàm, xinh đẹp đến thoát trần phàm tục, mỹ miều đến độ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đôi mắt hướng về phía nó lại đỏ ngầu và tràn ngập ác ý tàn nhẫn!
"Thứ tiểu tạp chúng này từ đâu ra, dám bàn luận về bổn tiểu thư." Vân Thiêm Y vừa lên tiếng đã khiến mọi người cảm thấy bất an vô cùng, giống như một giọng nói vốn phải trong trẻo cao quý lại bị rót vào thứ nọc độc nhớp nháp: "Minh Xương, gϊếŧ hết những kẻ này cho bổn tiểu thư, không chừa một ai!"