Cậu do dự thật lâu, rồi mới chậm rãi bước đến gần. Cậu cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại dè dặt: “Thưa ngài...có thể mua giúp tôi một ít hoa không.”
Chỉ một câu nói này, cậu đã diễn tập trong đầu đến hàng trăm lần, từng chữ từng chữ như đã được khắc sâu vào lòng. Vậy mà khoảnh khắc thốt ra những lời ấy, vì quá căng thẳng mà suýt nữa cậu lỡ miệng nói sai.
Nguy hiểm thật...
Lâm Phong Nghiêu khựng lại một bước, ánh mắt khẽ động. Sau đó, hắn hơi cúi đầu nhìn về phía Phùng Thời.
Dưới chiếc mũ rộng vành, đôi hàng mi dài của Phùng Thời khẽ run lên, trên đó còn đọng lại lớp sương tuyết mỏng manh.
Một người bán hoa vụng về, kỹ thuật diễn xuất thật sự quá kém... Lâm Phong Nghiêu thầm nghĩ.
Tuy nhiên, tâm trạng của Thượng tướng hôm nay có vẻ không đến nỗi tồi. Hắn khom lưng nhặt một bông hồng trắng nhỏ bé từ trên chiếc xe hoa, rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Mười tinh tệ?”
Phùng Thời cúi đầu càng thấp, như thể muốn hoàn toàn rúc mình vào áo choàng để lẩn tránh ánh mắt của Lâm Phong Nghiêu: “Vâng, thưa ngài, nhưng hôm nay là ngày cuối năm. Ngài lại là vị khách đầu tiên của tôi, nên bông hồng trắng này tôi muốn tặng cho ngài.”
“Cảm ơn.” Lâm Phong Nghiêu nói, giọng điệu lịch sự giống hệt như trong những video mà Phùng Thời từng xem về hắn.
Phùng Thời nhìn chằm chằm vào lớp tuyết mỏng phủ trên mặt đất, cậu hơi sửng sốt nửa giây khi nghe đối phương nói cảm ơn, sau đó mới mở miệng: “Đây là vinh hạnh của tôi… Tiên sinh?”
Đúng vào khoảnh khắc ấy, Lâm Phong Nghiêu bất ngờ nghiêng người, không báo trước mà tiến sát lại gần Phùng Thời.
Phản xạ đầu tiên của Phùng Thời là muốn lùi về sau theo bản năng, nhưng Lâm Phong Nghiêu chỉ khẽ đưa thiết bị đầu cuối cá nhân của hắn chạm nhẹ lên cổ tay cậu.
Giây tiếp theo, thiết bị đầu cuối trên tay Phùng Thời khẽ rung một cái. Không cần nhìn, cậu cũng đoán được, mười tinh tệ đã được chuyển vào tài khoản.
“Cảm ơn hoa của cậu.” Lâm Phong Nghiêu nói, giọng nói điềm đạm nhưng dứt khoát: “Nơi này không phải là chỗ thích hợp để bán hoa.”
Khi Phùng Thời ngẩng đầu lên, thứ cậu nhìn thấy chỉ còn là bóng lưng của người kia.
Ánh mắt cậu say mê dính chặt lấy bóng dáng ấy, dõi theo mãi đến khi hình bóng kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cậu mới nhẹ nhàng thở ra một câu: “Chúc ngài sống thật vui vẻ… thân ái.”
Chẳng bao lâu sau, con phố lại trở về vẻ vắng lặng thường ngày, tựa như chưa từng có ai ghé qua. Trên nền đất phủ đầy tuyết chỉ còn lại những cánh hoa lan tử la vương vãi, nằm rải rác khắp mặt đất.
Trước khi bước vào cánh cửa lớn của tư dinh, Lâm Phong Nghiêu tiện tay ném bông hồng trắng kia vào thùng rác ở lối vào. Chỉ ba giây sau, hệ thống xử lý thông minh đã tự động kích hoạt quy trình phân hủy, có lẽ đến sáng mai, bông hồng ấy sẽ chỉ còn tồn tại dưới dạng những hạt bụi với kích thước vài chục micromet, lặng lẽ trôi dạt nơi nghĩa địa rác vũ trụ.
Hắn còn chưa kịp đi hết hành lang dẫn vào phòng ngủ, thì thiết bị đầu cuối cá nhân đã hiện lên dữ liệu về người vừa rồi.
Dòng thông tin đơn giản nhưng đầy bất thường: không có hộ khẩu hợp pháp, cư trú tại một khu vực sâu trong thành phố ngầm, nghề nghiệp không rõ ràng, tên tuổi không xác định, thời đại sinh ra cũng không thể xác minh. Tất cả đều mơ hồ.
Nhưng lại có một thứ rõ ràng, danh hiệu của người nọ là Siren.
Siren, truyền thuyết kể rằng đó là một loài hải yêu chuyên dùng giọng hát để mê hoặc thủy thủ, khiến những con tàu lạc lối đâm vào đá ngầm mà vỡ vụn, để rồi chìm xuống biển sâu trong tiếng hát đầy mê hoặc.
Ban đầu, Lâm Phong Nghiêu cho rằng người kia chẳng qua chỉ là một trong số vô vàn kẻ say mê hắn, hơn nữa lại còn là kiểu ngốc nghếch đến đáng thương. Nhưng hiện tại xem ra mọi thứ dường như không đơn giản như vậy.
Có lẽ, đối phương là sát thủ do một thế lực đối địch nào đó phái đến để ám sát hắn.
Vậy thì tại sao vừa rồi có cơ hội tốt như vậy, người kia lại không động thủ?
Dù bề thông tin vô cùng hạn chế, nhưng chỉ cần có một chút dấu vết, với quyền hạn cao nhất trên thiết bị đầu cuối cá nhân, Lâm Phong Nghiêu hoàn toàn có thể truy xuất bất kỳ dữ liệu nào, kể cả những thông tin được xếp vào hàng tuyệt mật.
Quả nhiên, mọi thứ liên quan đến cái tên Siren đều nằm trong kho dữ liệu bảo mật của Helios.
Tuy đa phần thông tin vẫn bị che khuất và đánh dấu là "không thể truy cập", nhưng giữa những lớp tài liệu dày đặc ấy, một bức ảnh với độ phân giải thấp, hơi mờ đã được hắn tìm thấy, đó là bức ảnh một nửa sườn mặt có chút mơ hồ.
Ánh mắt Lâm Phong Nghiêu hiếm khi bị điều gì hấp dẫn, vậy mà lần này ánh mắt hắn lại vô thức dừng lại thật lâu.
Hắn gần như có thể khẳng định mình đã từng gặp người đó ở đâu đó, thậm chí, trong tiềm thức, hắn còn có thể liên hệ đến một cái tên.