Helios là một hành tinh xa xôi, quay quanh Mặt Trời theo một quỹ đạo dài, điểm cực viễn cách mặt trời rất xa. Chính vì vậy, khí hậu nơi đây hoàn toàn khác biệt so với Trái Đất cổ xưa. Cả hành tinh bị bao phủ bởi bầu không khí lạnh giá quanh năm, không có sự chuyển giao rõ ràng giữa các mùa.
Tuy nhiên, ở những khu vực được con người xây dựng và duy trì, "bốn mùa" vẫn hiện diện, nhưng đó chỉ là mô phỏng. Trên mặt đất, những tòa cao ốc vươn cao chọc trời mọc san sát nhau, cùng với bốn mùa xuân hạ thu đông rõ ràng, tất cả đều là sản phẩm của bàn tay con người. Một nền văn minh tưởng như phồn hoa, nhưng thực chất lại ngập tràn sự giả tạo và dối trá.
Phùng Thời khoác một chiếc áo choàng to màu xanh lục, tay đẩy một chiếc xe kiểu cổ được sơn màu trắng. Cậu dừng lại trước một khu dân cư cao cấp. Ở nơi này, việc bán hàng rong bị nghiêm cấm tuyệt đối. Phùng Thời không dám dừng lại quá lâu, bởi hệ thống giám sát giăng khắp các tuyến phố, chỉ cần dừng sai chỗ, máy móc có thể tự động phát hiện và phát báo động ngay lập tức.
“Tiên sinh, có thể mua giúp tôi ít hoa không…” Phùng Thời thầm lặp lại câu nói trong đầu, luyện tập từng từ một cách cẩn trọng. Riêng chữ “hoa”, cậu đã phải cố gắng luyện đi luyện lại rất nhiều lần.
Hôm nay là lần thứ ba trong tuần cậu cải trang rồi đến đứng chờ ở đây. Nhưng người mà cậu mong đợi đã hai ngày rồi vẫn không hề xuất hiện.
Phùng Thời cũng không rõ bản thân đã bắt đầu si mê người ấy từ khi nào, có lẽ là khoảng ba tháng trước. Khi đó, cậu vừa hoàn thành nhiệm vụ ám sát một thương nhân giàu có, chuyên buôn bán cây thuốc lá. Trong lúc làm nhiệm vụ, vì một chút bất cẩn nên cậu đã bị thương, tuy nhiên đó chỉ là vết xước nhẹ, máu chảy ra không nhiều và cũng nhanh chóng đông lại.
Cậu ngồi nghỉ trên một chiếc ghế dài trong công viên, ngửa đầu lên thở nhẹ. Khi ấy, trên màn hình khổng lồ của tòa nhà Oscar phía đối diện, gương mặt Lâm Phong Nghiêu bất chợt hiện lên.
Người đàn ông đó có mái tóc ngắn màu bạch kim được cắt gọn gàng, khuôn mặt lạnh lùng với những đường nét sắc sảo, và một đôi mắt màu trà sâu thẳm. Dù là khi ngẩng đầu hay cúi mắt đều toát lên một vẻ đẹp hoàn mỹ đến mức gần như siêu thực, như thể đó là một vị thần, được sinh ra từ trăm ngàn tính toán khéo léo và công phu của số phận.
Từ sau lần đó, mỗi khi có thời gian rảnh, Phùng Thời lại vô thức tìm kiếm các thông tin liên quan đến Lâm Phong Nghiêu qua thiết bị đầu cuối cá nhân. Từ các bản tin, phóng sự cho đến những video tư liệu hiếm hoi về hắn, cậu đều xem đi xem lại nhiều lần, không bỏ sót một chi tiết nào.
Hồ sơ của Lâm Phong Nghiêu được ghi rất ngắn gọn, nhưng lại đẹp đẽ một cách lạ thường. Dù phần lý lịch chỉ mang tính chất khái quát, nhưng cũng đủ để nhìn ra rằng Thượng tướng Lâm Phong Nghiêu từ nhỏ đến lớn đều là người được vận mệnh ưu ái. Từng bước trong cuộc đời hắn đều được sắp xếp cẩn thần, rực rỡ đến mức như thể hắn được sinh ra để bước đi trên con đường được tạo hóa dành riêng cho người hoàn mỹ nhất trong số những đứa con của trời.
Dù số lượng video về Lâm Phong Nghiêu không nhiều lắm, nhưng trên khắp các nền tảng mạng xã hội lớn, cái tên Lâm Phong Nghiêu luôn giữ nhiệt độ cao ngất, chưa từng tụt khỏi những vị trí dẫn đầu.
Phùng Thời từng ẩn danh để lại bình luận dưới một đoạn video về Lâm Phong Nghiêu. Thế nhưng chỉ một lát sau, dòng bình luận của cậu đã nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển chữ chen chúc, nơi những lời lẽ hoa mỹ và say mê như thủy triều không ngừng dâng lên.
Chiếc xe đẩy đầy hoa của Phùng Thời được chia làm hai nửa, một bên là hoa tử la lan, bên còn lại là hồng trắng. Giữa màu tím và màu trắng, có một ranh giới rõ ràng, như thể là người bán cố tình phân chia ra, tạo thành hai thế giới tách biệt.
Làn da Phùng Thời trắng đến gần như trong suốt dưới ánh đèn đường lạnh lẽo. So với những Alpha khác, những người vốn đã mang sẵn khí chất cường thế, vóc người của cậu có phần mảnh khảnh, thậm chí đúng hơn là hơi gầy yếu. Thoạt nhìn, cậu lại càng giống một thiếu niên hơn là một người đàn ông trưởng thành.
Phùng Thời cúi đầu, cẩn thận chỉnh lại góc áo choàng. Trong lòng lại không ngừng lặp lại lời thoại sắp sửa phải nói, như thể chỉ cần nói sai một chữ thôi, mọi thứ sẽ tan vỡ như cánh hoa bị giẫm nát dưới bầu trời Helios giá lạnh.
Thẳng đến khi ở cuối con phố , cuối cùng cũng xuất hiện một bóng người cao gầy với làn da trắng muốt, trái tim Phùng Thời bất giác lỡ mất một nhịp.
Chỉ một ánh nhìn lướt qua, cậu đã nhanh chóng nhận ra người đó. Không thể nào nhầm lẫn.
Con phố này cấm tất cả các loại phương tiện, kể cả xe bay cũng không được phép hoạt động. Mọi cư dân đều buộc phải đi bộ. Chính quy định tưởng chừng như phi nhân tính ấy, lại vô tình mang đến cho Phùng Thời một cơ hội quý giá để tiếp cận người kia.