Một lý do khác là cô muốn nâng cấp hệ thống lên cấp 2 trước, để xem liệu có thể kết nối được với một vị diện khác có ích cho mình hay không.
Nếu có thể kết nối với một thế giới công nghệ cao mạnh mẽ thì nguy hiểm trên đường cũng sẽ giảm bớt phần nào.
Sáng hôm sau.
Ứng Tranh tỉnh dậy, rửa mặt bằng nước lạnh.
Bây giờ là tháng tư, thời tiết ở thành phố La Châu vẫn còn hơi lạnh.
Bị nước lạnh làm cho rùng mình, đầu óc cô trở nên tỉnh táo hẳn.
Cô mở cửa bước ra, Trì Tự cũng đã tỉnh.
"Tôi định hôm nay đi xem thử bên khu ký túc xá." Ứng Tranh nói.
Cô không nhận ra rằng giọng điệu khi nói chuyện với Trì Tự bây giờ đã giống như đang xin ý kiến anh.
Không còn là kiểu chỉ đơn thuần thông báo như trước nữa.
Nhưng Trì Tự lại nhạy bén nhận ra sự khác biệt này.
Anh vui vẻ nói: "Được, bao giờ đi?"
"Ăn lót dạ chút đã rồi đi." Ứng Tranh lấy ra một hộp bánh quy, một hộp sữa.
Cô lấy hai miếng, rồi đưa hộp bánh cho Trì Tự.
Trì Tự tự nhiên nhận lấy và ăn luôn.
Hai người ăn xong rồi xuất phát đến khu ký túc xá.
Trên đường, số lượng thây ma không nhiều, Trì Tự giải quyết nhanh gọn.
Chỉ có một lần hơi nguy hiểm là khi gặp một thây ma từng là vận động viên.
Có vẻ lúc còn sống chỉ bị cắn một cái rồi nhiễm bệnh, tứ chi vẫn nguyên vẹn, cơ bắp săn chắc, chạy rất nhanh.
Lúc đó Trì Tự đang xử lý con thây ma khác, không chú ý tới nó từ phía sau lao tới.
May mà Ứng Tranh ra tay kịp thời, không để con thây ma cơ bắp ấy thừa cơ tấn công.
Vì là đại học tư thục, số lượng sinh viên ít hơn so với trường công, ký túc xá chỉ có tổng cộng 8 tòa, nam nữ mỗi bên 4 tòa.
Ứng Tranh hỏi: "Cậu có đồ gì cần lấy không?"
Trì Tự suy nghĩ một lúc: "Ừm, trong ví tôi có tấm ảnh chụp gia đình, nếu có thể lấy thì tôi vẫn muốn giữ lại."
"Được, vậy đi chỗ cậu trước." Ứng Tranh nói.
Ký túc xá không giống như trung tâm thương mại rộng rãi, tầm nhìn thoáng đãng.
Trong hành lang khá chật hẹp, lại có nhiều phòng sát nhau, không biết thây ma sẽ xuất hiện từ đâu.
Vì vậy cả hai đều rất thận trọng.
Họ rón rén tiến vào trong.
Trong hành lang có năm, sáu con thây ma sinh viên đang lảng vảng.
Dường như ngửi thấy mùi người sống, chúng lưỡng lự tiến về phía họ.
Ứng Tranh giơ tay giải quyết bọn chúng trước, nhưng thây ma trong các phòng nghe tiếng động, lần lượt lao ra.
Ứng Tranh ước lượng sơ qua, khoảng hai mươi con.
Với cô bây giờ, chuyện này không phải vấn đề.
Ứng Tranh đứng ở đầu cầu thang, cố ý dậm chân nhẹ để thu hút sự chú ý của thây ma.
Cô tăng cường khả năng tụ năng lượng, bắn ra một đòn lưỡi dao không gian gần như có thể nhìn thấy được.
Lưỡi dao đó không biến mất sau khi chém bay đầu lũ thây ma đầu tiên mà duy trì được thêm hai giây rồi mới tan biến.
Lập tức tiêu diệt một nửa số thây ma.
Ứng Tranh vẫn chưa hài lòng, cô cho hệ thống hấp thụ tinh hạch, rồi lại ngưng tụ ra một lưỡi dao không gian rõ rệt hơn.
Tựa như trăng khuyết treo giữa không trung, lại giống như gợn sóng màu bạc.
Ứng Tranh vung tay, lưỡi dao không gian lao ra như chém dưa thái rau, càn quét sinh mạng của thây ma.
Tầng một không còn âm thanh nào của thây ma nữa.
Phòng ký túc của Trì Tự ở tầng hai.
Lên tới tầng hai, Ứng Tranh lặp lại thao tác lúc nãy, dễ dàng tiêu diệt thây ma ở tầng này.