Tận Thế Đến Rồi Mà Còn Mời Tôi Uống Trà À? Hệ Thống Giao Dịch Đưa Tôi Xây Dựng Quốc Gia

Chương 15

Ứng Tranh gật đầu: “Ăn thôi.”

Trong phòng hiệu trưởng có máy nước nóng riêng, nối trực tiếp với ống nước thành phố.

Hiện tại nguồn nước vẫn ổn, chưa gặp vấn đề gì.

Nhưng lâu dài thì chưa chắc, nếu không ai bảo trì nhà máy nước, chưa rõ hoạt động được bao lâu nữa.

Cơm tự sôi bốc khói nghi ngút.

Ứng Tranh hiếm khi cảm thấy an tâm.

Giống như trở lại thời chưa tận thế, ngồi trong ký túc xá ăn mì, xem phim với bạn cùng phòng.

Khi thây ma bùng nổ, nhiều người đã ăn xong về ký túc xá, hoặc vừa gọi đồ ăn về.

Kết quả là tòa ký túc xá nhiều thây ma nhất, trước đây Ứng Tranh và Trần Tri Diệc không dám tới gần.

Không rõ giờ các bạn cùng phòng cô còn sống không, có còn ở đó không.

Nhưng với năng lực hiện tại của cô, có lẽ có thể đi kiểm tra rồi.

Ứng Tranh đưa việc này vào kế hoạch.

“Sau này cậu định làm gì?” Ứng Tranh hỏi Trì Tự.

Mục tiêu của cô rất rõ ràng — Đến thành phố Lâm Xuyên tìm em gái.

Nếu Trì Tự có kế hoạch riêng thì cũng nên sớm chia tay.

Ai ngờ Trì Tự hỏi thẳng: “Chị muốn về thành phố Lâm Xuyên à?”

Ứng Tranh giật mình: “Sao cậu biết?”

Trì Tự thở dài: “Hồi cấp hai tôi từng gặp chị. Có mấy tên lưu manh bắt nạt em gái chị, chị lấy gạch đứng chắn trước mặt bọn họ. Tôi gọi người lớn tới, bọn họ mới bỏ chạy.”

“Nhà tôi cũng ở Lâm Xuyên, khu Hòa Bình.” Anh bổ sung.

Ứng Tranh sững người, tròn xoe mắt.

Trì Tự bật cười.

“Vậy lúc cậu đến nhập học...” Ứng Tranh lờ mờ nhớ lại.

“Ừ, tôi nhận ra chị từ lúc đó.” Trì Tự xác nhận.

“Sao lúc đó không nói?” Cô hỏi.

“Tôi cũng muốn nói mà, nhưng tôi hẹn chị mấy lần, chị toàn bận thôi?” Trì Tự có chút oán trách.

Ứng Tranh xấu hổ gãi đầu, cô nhớ mang máng có chuyện đó.

Lúc đó Trì Tự kết bạn rồi nhắn tin mời cô đi ăn.

Nhưng cô đều từ chối, vì khi ấy mải mê với Trần Tri Diệc, không màng người khác.

“Hóa ra khi đó là cậu giúp. Cảm ơn cậu, không thì chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa.” Ứng Tranh cảm kích.

Cô cũng nhớ, lúc ấy bản thân đang học lớp 9, còn em gái Ứng Dương chỉ là học sinh tiểu học.

Bố mẹ ly hôn, ai nấy lo cuộc sống riêng, hai chị em gần như mồ côi.

Mấy tên lưu manh ngoài phố hay đến kiếm chuyện vì họ nhận được trợ cấp mỗi tháng.

Lần đó Ứng Tranh từng thầm cảm thấy may mắn vì có người đến đúng lúc, không ngờ lại là Trì Tự.

“Tính ra tôi cứu chị hai lần rồi nhỉ?” Trì Tự trêu.

“Nhất định tôi sẽ báo đáp tử tế!” Vì ký ức chung, Ứng Tranh cũng thấy thân thiết hơn.

“Được, tin chị trước vậy.” Trì Tự giả vờ nghiêm túc.

Kết thúc cuộc nói chuyện vui vẻ.

Hai người bắt đầu bàn chuyện nghiêm túc.

“Thành phố La Châu cách Lâm Xuyên một ngàn chín trăm bốn mươi cây số, chắc chỉ có thể lái xe.” Trì Tự cầm bản đồ phân tích: “Đi đường tỉnh là nhanh nhất, nhưng sợ bị tắc hoặc hư hại thì phải tìm đường vòng.”

“Khu này toàn đồng ruộng và đồi núi nhỉ? Nếu quốc lộ có vấn đề thì đi đường mòn cũng được.” Ứng Tranh nói.

“Ừ, chỉ là hơi mất thời gian. Nếu thuận lợi thì ba ngày tới nơi. Nhưng... Tôi nghĩ không dễ đâu.”

Ứng Tranh gật đầu đồng tình.

Chỉ riêng trong trường học đã phải cẩn thận tránh né thây ma, huống hồ gần 2000km đường, rắc rối sẽ nhiều hơn.

Tin xấu hơn là — cô chưa từng học lái xe, không biết lái.

“....” Trì Tự im lặng vài giây rồi nói: “Không sao, để tôi lái.”

Ứng Tranh nghe ra vẻ chán nản của anh, chỉ đành âm thầm xin lỗi.

Lái xe đường dài một mình quả là cực hình.

“Vậy ở lại thêm vài ngày, tôi nâng cấp dị năng rồi tìm xe luôn.” Ứng Tranh nói.