Cả Triều Văn Võ Đều Giúp Ta Cung Đấu

Chương 2

Trong đầu lại hiện lên giọng nói tràn đầy tự tin của hệ thống khi đó, Ngu Diệu Hoa khẽ lắc đầu, chẳng buồn nhìn bánh vẽ mà nó vẽ ra. Cuộc sống bây giờ chẳng phải rất tốt sao? Nếu giờ nàng chủ động lượn qua mặt Hoàng thượng, chưa biết chừng còn bị đá ra khỏi lãnh cung luôn ấy chứ!

Hái xong hai quả cà tím, nàng lại thong thả hái đậu đũa.

[Ký chủ, ngài có thể đừng luyến tiếc đậu đũa nữa được không? Cả ngày ngoài ăn ra ngài còn biết làm gì? Chẳng lẽ ngài không muốn trở thành vị Hiền hậu lưu danh sử sách sao?]

[Cùng lắm thì, chúng ta cũng có thể làm phi tần được sủng ái chứ còn gì!]

[Ngươi mà còn không đến Mai Viên thì Hoàng thượng đi mất thật rồi đó!]

[A a a! Hôm nay Hoàng thượng tâm trạng đang tốt, nhất định sẽ chịu nghe ngươi nói chuyện! Để lỡ lần này rồi thì biết bao giờ mới có cơ hội tiếp theo nữa đây?]

[Hu hu hu! Hắn đi rồi! Thật sự đi rồi! Ba tháng nay rồi đấy! Chúng ta chưa hoàn thành nổi một cái nhiệm vụ nào hết! Ngươi là ký chủ kém nhất mà ta từng gặp! Hức hức hức! Ta... Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi! Mãi mãi luôn!]

Giọng của hệ thống cung đấu thật sự quá ồn ào, Ngu Diệu Hoa cực kỳ thành thạo kéo nó tống thẳng vào phòng tối, căn phòng cách âm trong não, lập tức đầu óc nàng thanh tĩnh hẳn.

Thật ra lúc đầu nàng nào có định ký kết với hệ thống cung đấu này. Chẳng qua cái lúc nó xuất hiện, nàng đang nửa mê nửa tỉnh ngủ gật, tưởng mình đang mơ nên mơ mơ màng màng bấm đồng ý, thế là một bước lên thuyền cướp biển.

Ngu Diệu Hoa bước tới một luống đất khác, cúi người nhổ lên một nắm tỏi: “Thanh La, tối nay ta muốn ăn cà tím xào đậu đũa.”

Hai nha hoàn thân cận của nàng, Thanh La và Thúy Vi, một người giỏi thêu thùa may vá, một người nấu ăn ngon đến độ có thể khiến người ta nuốt luôn cả đầu ngón tay.

Thanh La nhanh chóng hỏi: “Tiểu thư còn muốn ăn gì nữa không? Có muốn ăn trứng hấp không? Hay thích dưa chuột xào trứng hơn?”

Lúc này, Thúy Vi xách giỏ bước từ ngoài viện vào, nói: “Ăn gà hầm nấm đi ạ, hôm nay ta vừa hái được ít nấm ngoài vườn.”

Món gà hầm nấm này là do Ngu Diệu Hoa dạy Thanh La, tất nhiên, nàng chỉ biết công thức thôi, chứ bảo tự tay xuống bếp thì đừng mong ăn được.

Mặc dù bị đày vào lãnh cung điện Cẩm Hoa, nhưng phạm vi hoạt động của Ngu Diệu Hoa không hẳn bị bó buộc trong khu đó. Khu này chẳng có thị vệ trông coi, phía sau còn có một vườn cây ăn quả để đi dạo. Bên dưới một bức tường trong lãnh cung còn có một cái lỗ chó, bò qua là tới thẳng được vườn trái cây. Ngu Diệu Hoa hoài nghi lỗ này chắc là do mấy phi tần đời trước tự đào ra.

Ngu Diệu Hoa vui vẻ nói: “Vậy tối nay ăn cà tím xào đậu đũa với gà hầm nấm nhé, nhớ cho thêm chút miến và cải thảo vào.”

Nhà các nàng nuôi hơn chục con gà, làm thịt một con để ăn cũng chẳng sao.

Ngu Diệu Hoa lật giỏ nấm Thúy Vi hái về, rất tốt, toàn là loại nấm quen thuộc, lành tính, ăn được. Kiếp trước nàng xuất thân nông thôn, từng hay lên núi hái nấm nên mấy vụ này đối với nàng như cơm bữa.

Thanh La đem rau vừa hái cùng giỏ nấm đi rửa sạch.

Thúy Vi cũng không rảnh rỗi, rửa tay xong liền ôm khung thêu qua bên cạnh, bắt đầu thêu khăn tay. Khăn tay thêu xong có thể đem đổi đồ với người khác. Thêm hai tháng nữa là trời bắt đầu lạnh, mà chăn trong lãnh cung toàn nhồi bằng tơ liễu, đắp vào thì tiểu thư nhà nàng chắc chắn sẽ rét run. Nên dạo này Thúy Vi tranh thủ thêu thêm mấy chiếc khăn tay, đến khi đó có thể đổi ít da thỏ về làm chăn.

Ngu Diệu Hoa cũng muốn giúp một tay, nhưng lại bị hai người kia đuổi vào nhà nghỉ ngơi, bảo nàng hôm nay hái rau nhiều quá rồi, nên nghỉ ngơi cho khỏe.

Ngu Diệu Hoa: “…”

Được rồi, nàng vẫn nên đi xem phim truyền hình cho nhẹ đầu vậy.

Nàng vào phòng mình, phát hiện trên màn giường treo một túi hương, mùi ngải cứu thơm nhè nhẹ, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của Thúy Vi.

Ngu Diệu Hoa tiện tay cầm lấy một quyển thoại bản trên giá, sách này đã bị lật không biết bao nhiêu lần, nhiều trang giấy đã bắt đầu cong vênh.

Câu chuyện trong sách là những câu chuyện cũ rích về tài tử giai nhân. Ngu Diệu Hoa chẳng hứng thú gì với nội dung, chỉ là cầm lên để làm bình phong mà thôi.

Nàng tiện tay lật một trang, làm bộ chăm chú đọc sách, đồng thời thả hệ thống từ phòng tối ra ngoài.

Nhắc mới nhớ, hôm nay nàng còn chưa điểm danh!

Nàng nhấn vào nút điểm danh, màn hình lập tức bật ra một dòng chữ: [Ngài đã điểm danh liên tiếp 92 ngày, nhận được 9 điểm tích lũy.]

Ngu Diệu Hoa hài lòng gật đầu.