Bàn tay trắng nõn của cô gái lại nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông, dường như đang lặng lẽ động viên anh.
Bùi Duật Chu say đắm trong sự dịu dàng của thiếu nữ lại không nhận ra thiếu nữ chậm rãi mở đôi mắt màu nâu trà, ánh mắt trong veo thoáng qua một chút tối tăm rồi vụt tắt.
Thiếu niên sau rèm cửa lầu hai gần như tự ngược đãi mình, đôi mắt phượng không chớp nhìn chằm chằm.
Tim lại như rỉ máu.
Bùi Duật Chu biết mình thật sự yêu thiếu nữ xinh đẹp ở trong vòng tay, anh vô cùng khát khao muốn cưới cô nhưng quá vội vàng... Xu Xu của anh xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, hôn lễ cũng phải là tốt nhất.
Trong đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ nghiêm túc nhìn anh, trong mắt chỉ có anh.
Giây phút này anh bị mê hoặc sâu sắc.
"Xu Xu, anh cưới em nhé? Chúng ta mãi mãi ở bên nhau, không ai có thể chia lìa chúng ta, ở bên nhau cả đời có được không?"
Một cơn gió thổi qua.
Giọng nói mang theo chút căng thẳng như cầu hôn của người đàn ông truyền đến tai Giang Cận một cách rõ ràng.
Đừng.
Đừng đồng ý với anh ta... Cầu xin chị.
Móng tay cắm vào lòng bàn tay rỉ máu, vết máu đỏ tươi thấm ướt tấm vải trắng trên đầu gối, dường như cả trong kẽ xương cũng thấm lạnh.
Cậu trơ mắt nhìn thiếu nữ e thẹn nhìn người đàn ông khác đầy tình ý, khẽ lắc lắc bàn tay trắng nõn xinh đẹp, hờn dỗi nói: "Không có nhẫn, anh nghĩ gì vậy? Em sẽ không đồng ý với một kẻ keo kiệt ngay cả nhẫn cũng không cho em đâu!"
Người đàn ông bị chọc cười, cưng chiều nói: "Được được được, là anh nghĩ không chu đáo, làm Xu Xu nhà anh tủi thân rồi, ngày mai anh sẽ bù cho Xu Xu nhà anh một chiếc nhẫn kim cương siêu đẹp siêu to được không?"
"Hừ."
Đôi tình nhân quấn quýt không nỡ rời nhau nói lời chúc ngủ ngon, sau đó mới chịu kéo giãn khoảng cách.
Giang Cận cắn chặt môi, cậu biết rõ hơn ai hết, cậu không xứng.
Thực lực hiện tại của cậu còn chưa thể so sánh với những tập đoàn đã phát triển hàng trăm năm như nhà họ Bùi, nhà họ Tống... Nhưng, cho cậu nửa năm thôi.
Chỉ cần nửa năm thôi.
Cậu nhất định có thể cho cô tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.
"Sao muộn vậy em còn ở đây không ngủ?" Phía sau truyền đến giọng nói hơi khó hiểu của thiếu nữ.
"Á! Sao tay em toàn máu thế này! Đau không... Chắc chắn là rất đau đúng không, em đợi chị đi tìm hộp thuốc!"
Cậu bị thương rồi, cô lại lo lắng hơn cả cậu.
Xem kìa, một vị đại tiểu thư giàu có tốt bụng biết bao.