Yêu Phi Đụng Phải Thái Tử Gia Kinh Khuyên

Chương 11

Đại Vương bây giờ không nhớ ra mình cũng không sao, tiếp xúc nhiều hơn có lẽ sẽ nhớ lại thôi.

"..." Lục Hàm Chương nhìn cậu.

Ánh mắt Sở Mộ Vân tha thiết, rõ ràng là gương mặt vừa quyến rũ vừa rạng rỡ, giỏi điều khiển lòng người, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, giống như một con vật nhỏ. Lục Hàm Chương đã gặp rất nhiều người chủ động sáp lại gần anh, bề ngoài lời ngon tiếng ngọt, nội tâm lại tràn ngập du͙© vọиɠ. Minh tinh nhỏ kém nổi này cũng vậy, vốn chẳng có gì lạ, nhưng lại không khiến anh ghét bỏ. Mang đến cho anh một ảo giác rằng cậu khá chân thành, chỉ đơn thuần muốn chính con người anh mà thôi.

Lục Thị không tham gia vào giới giải trí, nhưng trên thương trường Lục Hàm Chương cũng đã gặp qua không ít kẻ lọc lõi biết diễn kịch, anh thầm cười khẩy trong lòng.

Biết diễn đấy, nhưng vẫn chưa đủ.

Anh không dễ bị mê hoặc như vậy.

"Không cần." Lục Hàm Chương khẽ nhíu mày: "Tôi rất bận, không có thời gian rảnh để xã giao."

Sở Mộ Vân không hề nản lòng: "Không sao ạ, vậy thì..." Cậu liếc nhìn người trợ lý đang đi theo sau hai người.

Lúc này họ đã đi đến cửa thang máy, Lục Hàm Chương cũng liếc nhìn trợ lý, ra lệnh: "Cậu đi thang máy khác."

"Vâng."

Cửa thang máy từ từ đóng lại, bên trong chỉ còn lại mình cậu và Lục Hàm Chương. Sở Mộ Vân hơi căng thẳng, hít một hơi, nói: "Anh không có thời gian kết bạn bình thường, vậy thì bao nuôi em đi. Em rất ngoan, chỉ cần anh thỉnh thoảng dành thời gian ở bên em là được rồi, lúc anh không rảnh em sẽ tự ở một mình."

Nếu đối mặt với một người xa lạ, những lời này của cậu quả thực khá táo bạo. Nhưng người trước mặt không phải người lạ, mà là Đại Vương nhà cậu. Yêu phi bé nhỏ phải dũng cảm theo đuổi tình yêu!

"..." Lục Hàm Chương lộ vẻ ngỡ ngàng, hơi sững lại, rồi nói: "Không cần, tôi không có thói quen bao nuôi người khác."

Không có thì tốt quá, nếu Đại Vương biến thành một kẻ ăn chơi trăng hoa, Sở Mộ Vân sẽ phải do dự xem có nên nối lại tiền duyên hay không.

"Chưa bao nuôi bao giờ thì cũng có thể thử mà?" Sở Mộ Vân liếc mắt đưa tình với anh. Mấy trò của cậu cũng nhiều lắm đấy. Bây giờ không tiện nói ra, Lục Hàm Chương không có ký ức kiếp trước, sợ anh nghĩ cậu chơi bời, không trong sạch. Thật ra cậu chỉ từng "chơi" với Đại Vương thôi.

"Không." Lục Hàm Chương lại dứt khoát từ chối: "Bữa tiệc tối nay, em đến đó là ôm suy nghĩ này?" Giọng anh lạnh đi vài phần.