Yêu Phi Đụng Phải Thái Tử Gia Kinh Khuyên

Chương 6

Ánh mắt chạm phải ai, cậu liền lịch sự mỉm cười. Cậu tỏ ra rất khiêm tốn, nhưng gương mặt và trang phục lại chẳng hề khiêm tốn chút nào. Giới giải trí không thiếu trai xinh gái đẹp, nhưng so với những gương mặt như bước ra từ dây chuyền phẫu thuật thẩm mỹ, vẻ đẹp của cậu lại có nét riêng và sức hút mạnh mẽ hơn hẳn.

Đứng giữa đám đông vẫn cứ tỏa sáng.

Không chỉ đẹp mà còn quyến rũ, lúc cười với người khác, đáy mắt long lanh như chứa cả hồ nước mùa xuân.

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục giày da, đeo kính gọng vàng đã ngồi phịch xuống bên cạnh cậu. Ông ta tự xưng họ Trần, là phó đạo diễn của đoàn phim, ánh mắt thì cứ nhìn cậu một cách trần trụi.

“Trông cậu quen quen, người mới à? Công ty nào thế?” Phó đạo diễn Trần lên tiếng.

Mấy diễn viên hạng tôm tép khác cũng đến tìm cơ hội ngồi gần đó đều liếc mắt nhìn sang đầy ghen tị. Cũng đều là “món ăn” được dọn lên bàn cả, vậy mà cậu lại bị người ta chọn trước. Đẹp trai thì hay lắm sao.

“Hiện tại cháu ở Thiên Thịnh, nhưng cuối tháng này là hết hợp đồng rồi ạ. Cũng không hẳn là người mới, chắc là nửa mới nửa cũ thôi.” Sở Mộ Vân nở nụ cười xã giao. Cậu cũng không giấu giếm mà nói thẳng.

Mấy chuyện này rất dễ tra ra, không giấu được.

“Ồ, vậy là cậu định ra làm riêng?” Thiên Thịnh không gia hạn hợp đồng, lại chưa tìm được bến đỗ mới, vào nghề mấy năm mà vẫn vô danh. Chỉ qua vài câu, đối phương đã lập tức nắm được tình cảnh khó khăn của cậu, ông ta cười tỏ vẻ đã hiểu, rồi đặt bàn tay to bè nhớp nháp mồ hôi lên mu bàn tay trắng sứ của Sở Mộ Vân.

“Vâng, sau này cháu định tự làm chủ ạ.” Sở Mộ Vân cố nhịn.

“Tự làm chủ cũng tốt, tự quyết định vận mệnh của mình. Đã nhận phim mới chưa? Chưa à? Thế thì tốt quá, phim này của chúng tôi vai nam thứ tư vẫn chưa chốt, hình tượng của cậu rất ổn, tôi thấy cậu hợp lắm đấy…” Gã họ Trần vừa xoa tay cậu, vừa bắt đầu vẽ vời hứa hẹn.

Người vẫn chưa đến đông đủ, tiệc chưa bắt đầu, những người có mặt đang tụ thành từng nhóm nhỏ chào hỏi xã giao. Hai người họ ở trong góc khuất nên không gây chú ý, mà chuyện thế này cũng thường thấy quá rồi, chẳng ai thèm để tâm.

“Vâng, dạ, đúng rồi ạ, ngài…”

Sở Mộ Vân vẫn tươi cười, ngoan ngoãn dạ dạ vâng vâng tiếp chuyện, cậu thật sự rất cần cơ hội này.

Cho đến khi tay phó đạo diễn Trần lần mò xuống dưới gầm bàn, sờ lên đùi cậu. Bàn tay đó như con rắn ghê tởm nhớp nháp, trắng trợn lần mò trên đùi cậu.