Công ty không đời nào giúp cậu dẹp anti, một mình cậu cũng chẳng chửi lại đám người kia. Đằng nào thì cậu cũng gần như không hoạt động gì trên mạng, nên cứ coi như đám người đó không tồn tại, chẳng thèm bận tâm.
Đặt điện thoại xuống, Sở Mộ Vân đứng dậy vào phòng tắm gội đầu, rồi tự sấy tóc tạo kiểu. Da cậu đẹp, đường nét lại thanh tú sẵn nên cũng chẳng cần trang điểm nhiều, chỉ thoa chút kem dưỡng. Sau đó, cậu vào phòng ngủ, cởi bộ đồ mặc ở nhà, đứng trước gương soi toàn thân thay áo sơ mi màu đỏ rượu và quần tây đen.
Vòng eo thon thả được thắt lại bằng chiếc thắt lưng da đen bóng. Trên cổ tay trắng nõn là một chiếc vòng tay cỏ bốn lá của hãng xa xỉ… à không, là hàng nhái cao cấp. Không có đồng hồ hàng hiệu hay trang sức đắt tiền để lấy le, cậu đành đeo tạm chiếc vòng nhái này, nếu không nhìn kỹ thì cũng khó mà nhận ra.
Sở Mộ Vân mỉm cười với mình trong gương. Cố lên. Cậu không muốn chịu thua.
Trong gương, gương mặt cậu đẹp một cách quyến rũ, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt trái hơi ửng đỏ, khiến người ta nhìn vào là muốn chìm đắm.
Rõ ràng là một vẻ đẹp sắc sảo diễm lệ, nhưng nét cười nơi khóe môi lại ngọt ngào như mật.
Tối nay dù thế nào cũng phải nắm lấy cơ hội, tìm được chỗ dựa vững chắc, nhận được vai diễn mới. Chỉ cần có việc làm, cậu không câu nệ phiên vị, dù chỉ là vai phụ ít lời thoại cũng được.
Cậu thật sự muốn đóng phim, không muốn phải lặng lẽ giải nghệ.
Sở Mộ Vân vốn xinh đẹp lại thích chơi trội, ham hưởng thụ, chuộng hư vinh, nên từ nhỏ ở kiếp này cậu đã quyết định con đường mình sẽ đi. Cậu muốn làm một ngôi sao lớn hào quang rực rỡ, muốn gì được nấy, tiêu tiền như nước, được hàng triệu người ngưỡng mộ săn đón.
Chỉ tiếc là hiện thực quá phũ phàng. Dù cậu sở hữu gương mặt diễm lệ y hệt kiếp trước, nhưng là một người mới không ô dù, không chỗ dựa, lại chẳng chịu cúi đầu chấp nhận quy tắc ngầm, lăn lộn trong giới năm năm trời mà cậu vẫn chưa thể ngóc đầu lên được.
Sau khi tự cổ vũ bản thân, Sở Mộ Vân thay chậu nước uống, bỏ thêm cỏ khô và thức ăn viên cho con thỏ cưng mình nuôi trước khi ra ngoài.
Nhìn con thỏ lớn ăn uống no nê, cậu vươn tay xoa xoa bộ lông của nó.
Đó là một con thỏ Angora, một cục bông khổng lồ màu cà phê với bộ lông dài, sờ vào cực kỳ thích tay.
Ngày trước ở trong cung, để giải khuây cậu cũng từng nuôi thỏ, nhưng không phải thỏ Angora mà là một con thỏ trắng nhỏ lông tơ mềm mại.