Nhưng còn chưa kịp để Hứa Vân Triển bước lên chào đón, đã có vài người đàn ông trung niên cầm ly rượu tiến tới trước, dường như muốn bắt chuyện với anh trước một bước.
“Phó tổng.” Trong lời chào hỏi đầy vẻ thận trọng, không thiếu sự cung kính và lấy lòng.
Toàn là những câu như tuổi trẻ tài cao, hậu sinh khả úy.
Trong những trường hợp như thế này, tuổi tác là thứ vũ khí vô dụng nhất.
Bởi vì chỉ có những người thực sự làm chủ được thương trường, mới xứng đáng nhận được sự ngưỡng mộ và tâng bốc từ người khác.
Phó Tư Văn chính là người như thế. Kể từ khi tiếp quản Phó thị, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh đã đưa tập đoàn Phó thị phát triển đến một tầm cao mà người khác khó có thể với tới.
Nhưng khi nghe những lời tâng bốc đó, anh chỉ khẽ cụp mắt, nở một nụ cười nhạt. Bề ngoài có vẻ nho nhã lịch sự, nhưng ai quen biết Phó Tư Văn đều nhận ra giữa đôi mày tuấn tú ấy ẩn giấu sự thiếu kiên nhẫn. Nụ cười kia vốn không hề chạm đến đáy mắt.
“Các chú các bác, thật ngại quá, tôi và Tư Văn còn có chút việc cần bàn, xin phép thất lễ trước.” Hứa Vân Triển là người khéo léo, ứng xử khôn ngoan, vừa cười vừa chào hỏi mấy câu rồi nhanh chóng đưa Phó Tư Văn rời đi.
“Cảm ơn Phó tổng đã nể mặt tôi.” Hứa Vân Triển cười đùa với Phó Tư Văn.
Với tính cách của Phó Tư Văn, lúc nãy anh hoàn toàn có thể quay người bỏ đi ngay, nhưng vẫn cố nhẫn nại đứng đó nghe mấy người trung niên nói những lời vô thưởng vô phạt. Nói cho cùng, cũng là vì nể mặt anh ta.
Phó Tư Văn khẽ chào Kỳ Dục, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Vân Triển: “Vân Vọng đâu?”
“Chắc bị khách hỏi nhiều quá, trốn đi đâu rồi. Tôi gọi nó qua ngay.”
Hứa Vân Triển lập tức gửi tin nhắn WeChat cho Hứa Vân Vọng.
Chưa đầy một lúc, một cậu con trai mặc vest trắng đã nhanh chóng đi về phía họ.
“Anh Tư Văn, anh đến rồi à!” Hứa Vân Vọng vui vẻ chào hỏi Phó Tư Văn bọn họ. Ánh mắt cậu trong veo sáng ngời, mang theo chút ngây thơ trẻ con.
Năm nay Hứa Vân Vọng mới mười tám tuổi. Tuy đã có nét trưởng thành của một người đàn ông, nhưng so với các anh vẫn còn rất non nớt.
Dưới ánh nắng, cậu trông vừa rạng rỡ vừa non nớt.
Là một kiểu cuốn hút khác.
“Bắt lấy.”
Ngón tay thon dài, trắng như ngọc của Phó Tư Văn khẽ hất lên, vẽ ra một đường cong bạc giữa không trung.
Hứa Vân Vọng theo phản xạ đưa tay đỡ lấy món đồ Phó Tư Văn vừa ném qua. Nhìn kỹ lại thì hóa ra là chiếc chìa khóa xe thể thao mà cậu mơ ước từ lâu. Cậu lập tức hò reo phấn khích: “Cảm ơn anh Tư Văn! Anh đúng là anh ruột của em!”
Nếu không phải biết rõ Phó Tư Văn không thích tiếp xúc thân mật với người khác, Hứa Vân Vọng đã nhào tới ôm anh từ lâu rồi.
Phó Tư Văn nói: “Mười tám tuổi rồi, có thể lái xe hợp pháp rồi.”
Hứa Vân Triển đang uống champagne, nghe xong thì bị sặc một cái dữ dội.
Phó Tư Văn và Hứa Vân Vọng đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh ta.
Hứa Vân Triển: “…”
Khụ khụ, là do đầu óc anh ta không trong sáng.
—
“Tinh Tinh, anh ở đây nè!” Mạnh Triết Lan vẫy tay gọi Mạnh Tinh.
Mạnh Triết Lan còn đang thắc mắc sao Mạnh Tinh không mang theo hành lý thì đã thấy phía sau cô là ba ruột của cô, cũng là chú út của anh ta – Mạnh Vân Đình, người con nuôi của chú ấy là Mạnh Tế Sở, còn có cả bố mẹ anh ta nữa.
Mạnh Triết Lan: “…”