Ôm Hôn Ngôi Sao

Chương 1

“Cậu đúng là biết trốn thật đấy.” Khi Hứa Vân Triển đi đến, Kỳ Dục đang ngồi trên ghế sofa ở một góc đại sảnh yến tiệc.

“Tôi đâu hiểu mấy trò trên thương trường của các cậu, chỉ có thể trốn ra đây tìm chút yên tĩnh thôi.” Kỳ Dục nhận một ly champagne từ người phục vụ đi ngang qua, khẽ nhấp một ngụm, “Sao không thấy Triết Lan? Bình thường mấy dịp như thế này cậu ta thích nhất mà?”

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em trai Hứa Vân Triển — Hứa Vân Vọng.

Lễ trưởng thành của công tử nhà họ Hứa, hầu như tất cả danh nhân quyền quý có tiếng ở Cảnh Thành đều đến dự.

Hứa Vân Triển cụng ly với anh ta, “Hôm nay cậu ta không đến, nói là đi đón em gái rồi.”

“Em gái?” Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Kỳ Dục thoáng qua chút nghi hoặc, “Tôi nhớ Triết Lan là con một mà?”

“Chắc là em họ hoặc em gái họ gì đó thôi. Nghe nói cũng vừa đậu vào Đại học Cảnh Thành, hôm nay đến Cảnh Thành. Người lớn trong nhà cứ dặn đi dặn lại bảo cậu ta phải chăm sóc cho em gái cẩn thận. Còn quà sinh nhật của Vân Vọng thì từ sáng sớm cậu ta đã bảo thư ký mang đến rồi.”

Khác với Kỳ Dục và Hứa Vân Triển, quê gốc của Mạnh Triết Lan không ở Cảnh Thành, mà là Nam Thành – nơi cách rất xa.

Con người anh ta cũng thú vị, để chứng minh năng lực bản thân, đã một mình đến Cảnh Thành, nơi không có thế lực của nhà họ Mạnh để dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Kỳ Dục khẽ gật đầu: “Ra là vậy.”

Hứa Vân Triển đặt ly rượu lên bàn, “Cũng không biết em gái cậu ta học ngành gì nữa, biết đâu sau này lại thành sinh viên của cậu đấy.”

Trong nhóm bạn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chỉ có Kỳ Dục là “phản nghịch” nhất, bỏ mặc sản nghiệp to lớn của gia đình không nối nghiệp, lại chạy đi làm giảng viên ở Đại học Cảnh Thành.

Giờ đây anh ta mang phong thái nho nhã đầy học thức, càng khiến “mùi tiền” của Hứa Vân Triển thêm nồng nặc.

Nói rồi, Hứa Vân Triển vỗ vai Kỳ Dục: “Mà Vân Vọng nhà chúng tôi bây giờ chính là học trò của cậu đấy, ở trường cậu phải giúp tôi dạy dỗ thằng nhóc cẩn thận nhé.”

Hứa Vân Vọng vừa trúng tuyển vào khoa Toán của Đại học Cảnh Thành, nên buổi tiệc sinh nhật hôm nay của nhà họ Hứa cũng mang ý nghĩa chúc mừng cậu. Được trường đại học hàng đầu tuyển chọn, ai mà chẳng phải khen một câu: Tiểu thiếu gia nhà họ Hứa đúng là tiền đồ rộng mở!

“Vân Vọng ngoan lắm.” Hứa Vân Vọng là đứa trẻ lớn lên dưới con mắt của Kỳ Dục. Ngoại trừ tính cách hơi nghịch một chút, tổng thể vẫn rất được lòng mọi người.

Trong đại sảnh tiệc xa hoa náo nhiệt, ly rượu nâng lên cụng xuống, quần áo lộng lẫy, những danh nhân quyền quý chuyện trò rôm rả.

Hứa Vân Triển nhìn quanh một vòng, “Lạ thật đấy, Tư Văn không hề nói sẽ không đến mà, giờ này rồi sao vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả?”

Ngón tay thon dài, trắng trẻo của Kỳ Dục đặt trên đầu gối, mang theo một vẻ đẹp khó diễn tả bằng lời, “Cậu ta bận như vậy, chắc là bị chuyện gì đó giữ chân lại thôi.”

Hứa Vân Triển lấy điện thoại ra, vừa định nhắn hỏi Phó Tư Văn rốt cuộc khi nào mới đến, thì đã thấy ở cửa đại sảnh xuất hiện một bóng dáng cao lớn, thẳng tắp.

Ngay khi Phó Tư Văn xuất hiện, anh lập tức trở thành tâm điểm của toàn bộ đại sảnh rộng lớn này.

Bộ vest đen cao cấp được cắt may vừa vặn, tôn lên vóc dáng cao ráo, vai rộng eo thon và khí chất xuất chúng của anh. Đặc biệt là gương mặt kia lại càng nổi bật, lạnh lùng, cao quý, như thể kiệt tác hoàn mỹ nhất mà Thượng Đế đã tạo ra, khiến người khác không thể bắt bẻ nổi một điểm nào.