Trung Khuyển Bát Ca

Chương 2

Nước ép cà rốt vừa xong, Tiểu Mai đã hớt hải chạy vào, đôi mắt đỏ hoe giận dữ: "Bàn số 13 bảo món khai vị có tóc! Chuyện này là sao hả?! Khách đang làm ầm lên, đòi đầu bếp ra xin lỗi! Ai làm món đó?!"

Gian bếp ồn ào bỗng chốc im lặng đến đáng sợ.

Bếp trưởng lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch: "Món khai vị bàn 13 có phải Tiểu Kiều làm không?"

Quý Đồng liếc nhìn Tam sư phụ. Cậu chỉ phụ giúp một chút, chủ yếu vẫn là Tam sư phụ thực hiện. Hơn nữa, cậu luôn đội mũ cẩn thận, làm sao có thể để tóc rơi vào món ăn được?

Nhưng Tam sư phụ không nói gì, cúi đầu im lặng tiếp tục làm món.

Lúc này, bếp trưởng lại nói: "Tiểu Kiều, cậu ra xem sao." Rồi quay sang hỏi Tiểu Mai: "Quản lý nói thế nào? Có phải miễn phí không?"

Nghe đến từ "miễn phí", lòng Kiều Quý Đồng chợt trùng xuống. Nếu do sai sót của đầu bếp mà phải miễn phí cho khách, người đó sẽ bị trừ vào lương. Món khai vị của bàn số 13 có giá sáu mươi lăm tệ.

Tiểu Mai lắc đầu: "Tôi chưa hỏi quản lý."

Bếp trưởng nói: "Tiểu Kiều, xin lỗi khách cho đàng hoàng vào, cố gắng đừng để bị trừ lương là được."

Kiều Quý Đồng định mở miệng nói điều gì đó, nhưng bếp trưởng đã lờ đi, quay sang dặn dò Nhị sư phụ: "Làm món cho bàn số 6 đi."

"Lại đến lượt tôi làm à?"

"Không phải cậu thì ai làm?"

"Tôi đứng bếp tám tiếng đồng hồ rồi, còn chưa được nghỉ tay nữa!"

"Cậu không được nghỉ thì tôi được nghỉ chắc?"

Kiều Quý Đồng thở dài, quay sang nói với Tiểu Mai: "Đi thôi."

Trên đường đi, Tiểu Mai không ngừng than vãn với Quý Đồng: "Không biết là ông thần nào mà khó tính thế không biết. Món ăn có tóc thì liên quan gì đến tôi chứ? Lương tháng của tôi chưa đến ba nghìn tệ, phải chịu bao nhiêu uất ức ở cái chỗ này..."

Kiều Quý Đồng kiên nhẫn an ủi: "Thật xin lỗi, làm cậu phải khó xử rồi."

Tiểu Mai liếc nhìn Kiều Quý Đồng. Khuôn mặt cậu sưng húp, đôi mắt đỏ ngầu. Cô quay mặt đi, lẩm bẩm: "Cậu cũng có dễ dàng gì đâu."

Hai người đi đến phòng số 13, Tiểu Mai gõ cửa.

"Vào đi!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Kiều Quý Đồng ngỡ mình nghe nhầm.

Chưa kịp định thần, Tiểu Mai đã đẩy cửa bước vào.

Trong khoảnh khắc ấy, chân Kiều Quý Đồng như bị đóng băng xuống đất.

Trong căn phòng sang trọng trước mắt, một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi sát bên nhau, thân mật đến nhức mắt.

Người đàn ông kia không ai khác chính là Đàm Hải, người mà tối nào cũng ôm ấp cậu trên giường.

Người phụ nữ kia, cậu chưa từng quen biết, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh, trang điểm đậm đà.

Đàm Hải nhìn thấy Kiều Quý Đồng, sắc mặt cũng cứng đờ lại.

Cô gái kia lên tiếng: "Món khai vị này có tóc."

Kiều Quý Đồng chỉ nhìn Đàm Hải. Đàm Hải né tránh ánh mắt của cậu.