Ba giờ chiều, chuông báo thức từ điện thoại vang lên inh ỏi.
Kiều Quý Đồng choàng tỉnh giấc trên nền gạch men lạnh lẽo của phòng nghỉ. Cậu lờ đờ mở tủ, lấy ra bộ đồng phục và chiếc mũ đầu bếp đã bạc màu.
Vào nhà vệ sinh, cậu rửa vội mặt, chống hai tay lên thành bồn sứ trắng, nhìn hình ảnh phản chiếu mệt mỏi trong gương.
Đôi mắt sưng húp, quầng thâm hiện rõ, tất cả đều tố cáo sự kiệt quệ của cậu.
Khách sạn Sinh Thái chỉ có hai thợ làm bánh thay ca nhau, quanh năm suốt tháng không có ngày nghỉ.
Quý Đồng làm ca sáng, từ năm giờ sáng đến một giờ chiều; Uông Bảo làm ca tối, từ bốn giờ chiều đến nửa đêm.
Hôm nay lại là đêm Giáng sinh, chắc chắn tối đến sẽ bận rộn hơn bao giờ hết, thế mà Uông Bảo lại đang nằm liệt giường vì sốt cao.
Quý Đồng lê bước nặng nề như đeo chì trở lại gian bếp, chào hỏi những người đầu bếp đang tất bật. Sau đó, cậu xách bao bột mì định vác lên vai. Nhưng chỉ vừa ngồi xổm xuống rồi đứng dậy, trước mắt cậu tối sầm lại, cơ thể suy nhược đến mức ngã nhào xuống đất.
Tam sư phụ đang đứng thái rau gần đó vội buông dao, chạy lại đỡ cậu: "Tiểu Kiều, cháu không sao chứ?"
Quý Đồng vịn tay Tam sư phụ cố gắng đứng dậy: "Cháu không sao, không sao ạ."
Tam sư phụ giúp cậu đổ bột mì vào máy trộn: "Trong tủ lạnh có mấy lon Red Bull, cháu uống chút cho lại sức không?"
"Dạ không cần đâu ạ, cháu vừa ngủ dậy còn hơi choáng váng thôi, lát nữa bận rộn chắc sẽ tỉnh táo lại ngay ấy mà."
Một lon Red Bull tận sáu tệ, Quý Đồng không nỡ.
Cậu làm nghề này chưa được năm năm, vẫn chưa thi được bằng trung cấp. Với cái danh thợ làm bánh sơ cấp, mỗi tháng cậu chỉ nhận được vỏn vẹn bốn nghìn tệ.
Tiền sinh hoạt phí đại học của em trai đã ngốn một nghìn rưỡi, cậu còn lại hai nghìn rưỡi. Trừ tiền thuê nhà và điện nước, thì chỉ còn khoảng một nghìn rưỡi. Cậu lại cố gắng tiết kiệm thêm tám trăm tệ, vậy là còn bảy trăm. Tiền ăn uống hàng ngày cậu đều tự nấu để tiết kiệm, bạn trai thì chẳng hề đóng góp một xu nào, Quý Đồng căn bản không dám tiêu thêm dù chỉ một đồng. Ngay cả nước khoáng cậu còn chẳng dám mua, huống chi là Red Bull.
Đến sáu giờ tối, khách bắt đầu kéo đến nườm nượp. Nhà bếp cũng trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết, mọi người chạy qua chạy lại giữa bếp lò và bàn chế biến.
Tiểu Mai, cô nhân viên phục vụ, thò đầu vào bếp giục: "Bàn số 13 giục món rồi kìa! Nhanh lên đi!"
"Giục cái đầu mày!" Nhị sư phụ chửi thề một tiếng, rồi quay sang nói với Quý Đồng đang cặm cụi nặn bánh bao: "Tiểu Kiều, làm giúp anh món khai vị đi!"
"Dạ vâng, được ạ." Quý Đồng bỏ dở công việc đang làm, bắt tay vào trộn món khai vị.
Đúng lúc đó, bếp trưởng lại gọi với: "Hết nước ép cà rốt rồi! Nước ép cà rốt đâu! Tiểu Kiều!"
"Dạ vâng, được ạ." Quý Đồng vội vàng đưa món khai vị ra cửa sổ, rồi quay người đi ép nước ép cà rốt.