Lạc Vào Nhóm Luận Đạo Của Tiên Môn

Chương 8

Một giọng nói nhẹ nhàng mang theo vài phần mệt mỏi vang lên. Rõ ràng âm lượng không cao nhưng lại như tiếng thì thầm bên tai, rõ ràng đến mức gần như cảm nhận được sự khàn đυ.c và tiếng thở dài đã trải qua những năm tháng tang thương.

Trên đỉnh Vân Thương Sơn, nơi gần bầu trời nhất của đại lục Cửu Châu, sương khói bao phủ bốn phía, mờ ảo như chốn tiên cảnh.

Giọng nói dịu dàng ấy hòa tan trong làn sương khói, đột nhiên chỉ còn lại cảm giác bâng khuâng và đầy tiếc nuối.

Đây là một giọng nói chứa đựng chuyện xưa.

Trên Đài Luận Đạo, mây bay lượn lờ, tuyết phủ đầy đỉnh Vân Thương Sơn, điểm xuyến trên đó là những đóa hoa mai đỏ. Xa xa, cảnh sắc núi non đẹp như được điêu khắc từ ngọc thạch, càng làm nổi bật vẻ hoang vắng nơi đây.

Trên Đài Luận Đạo, trước mặt mỗi vị tiên nhân đều bày một bàn hương án bằng gỗ thơm, hai đầu hương án khép lại, tạo thành một chỗ trống, xếp thành hình Thái Cực Bát Quái.

Trên mỗi bàn hương án đều đặt một quả cầu xông hương bằng bạc tinh xảo, vài đĩa bánh ngọt hương vị thanh nhạt, còn lại là một tách trà xanh trong vắt.

Bảy người có mặt đều có địa vị ngang hàng nhau, không phân cao thấp, nên vị trí cũng chẳng có sang hèn. Chỉ có một nam tử mặc áo bào trắng ngồi ở vị trí chủ tọa, thể hiện thân phận chủ nhà.

Trên bàn hương án trước mặt nam tử là một bộ dụng cụ pha trà làm từ gốm sứ trắng, hoa văn mai đỏ, tinh tế thanh nhã, chất men sứ mềm mại toát ra vẻ thanh thoát tao nhã.

Hương trà lượn lờ, nam tử khẽ rủ mắt, động tác thong thả nhấc bình trà rót ra một tách trà xanh, nhẹ vung tay áo, tách trà lập tức lơ lửng bay lên, đáp xuống bàn của vị khách cuối cùng.

Cuối cùng, vị Đạo Chủ tựa như tiên nhân thoát tục cầm gáo gỗ bên cạnh, múc một gáo tuyết trên cành mai đổ vào bình, rồi mới thu tay áo, dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên miệng tách, sắc mặt điềm đạm nói:

"Chúng sinh, như nước."

Giọng điệu y trong trẻo, xa xăm, nhưng trong không gian tĩnh lặng này lại dấy lên những gợn sóng vang vọng.

Mà lúc này, Dịch Trần suýt nữa ngủ gật vì chờ quá lâu.

Giọng nói khàn khàn chứa đựng chuyện xưa gì đó… Có mới lạ! Chẳng qua là hậu quả của việc thức trắng đêm thôi!

Dịch Trần đang cố gắng chống đỡ mạng chó đáng thương của mình thì bị tiếng rung của điện thoại làm cho giật mình. Cô mơ màng cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn hiển thị trên màn hình.

Quản trị viên Thiếu Ngôn: [Chúng sinh, như nước.]

Quản trị viên Thiếu Ngôn: [Trên đời nếu có vật nào vừa nhu vừa cương, vừa trong vừa đυ.c, thì đó đều là nước cả. Nước nóng thì bỏng miệng, lạnh thì buốt phổi, có thể bao quanh núi non, cũng có thể rót đầy một tách trà.]

Quản trị viên Thiếu Ngôn: [Nước có thể trong suốt đến tận đáy, cũng có thể vẩn đυ.c như bùn đất, nhưng trên lớp bùn đất ấy lại có thể nuôi dưỡng vạn vật sinh sôi nảy nở. Từng giọt nước hợp lại thành biển, có sức mạnh hủy diệt đất trời. Nhưng cũng có thể thấm vào mây mưa, âm thầm nuôi dưỡng vạn vật. Điều đó chẳng phải rất giống hình dạng của chúng sinh sao?]

Cái này… Đúng là… Không sai chút nào! Rất giống phong cách của Thiếu Ngôn!

Dịch Trần ngẩn người, cảm thấy tim nhói lên từng đợt, dường như đã bị thuyết phục.

Đau, đau lòng quá đi mất! Vậy mà! Vậy mà lại có người hiểu nam thần của cô hơn cả cô! Cái danh fan cuồng lâu năm này chưa đủ miễn dịch hay sao mà vẫn còn bị xúc động như thế này!

Nhưng rất rõ ràng, có người còn sốc hơn cả Dịch Trần.

Dược Thần Tử Hoa: [Hự… Lòng ta sợ hãi, khó mà diễn tả thành lời! Thiếu Ngôn mà lại nói nhiều như vậy, ta như thấy cột trụ của Vân Thương Sơn sụp đổ, mặt trời mọc ở phía Tây, Thiên Trì nghiêng đổ.]

Nghi Sư Nguyên Cơ: [Im miệng.]

Dược Thần Tử Hoa: [QvQ.]

Đối diện với cảnh tượng mất phong thái tiên nhân này…

Dịch Trần… Phải nói sao đây nhỉ… Cô thật sự chẳng ngạc nhiên chút nào!

---

(Thiên Trì: Trong văn hóa Trung Hoa, từ này thường gợi cảm giác thiêng liêng, cao xa, bất biến, ví dụ như Thiên Trì trên đỉnh núi Trường Bạch.)