Chương 8 (1)
Linh mục kinh hãi. "Cậu... cậu không phải...""Thời gian có thể nín thở của tôi lâu hơn ngài tưởng tượng, chỉ cần tôi muốn, ngưng thở năm năm hay mười năm cũng chẳng có vấn đề gì."
Linh mục tưởng hắn nói giỡn, chỉ thấy tội ác của mình đã bị vạch trần, thế thì khống chế người này mới là việc cấp bách, để hắn hô hoán kinh động những người khác, mình chắc chắn sẽ tiêu.
Linh mục lúc trẻ từng làm lính đánh thuê quốc tịch nước ngoài ở Pháp, động tác không phải mạnh bình thường, rút dao găm sắc bén giấu trong người ra chém tới Myron. Myron kinh ngạc khẽ ah một tiếng, ghế dựa ngã ra, quỷ dị lui về phía sau.
Linh mục kinh ngạc, động tác vừa rồi của Myron khá là kỳ quái, người thường sao có thể chân bất động mà lui ra sau được? Cứ như có người quấn dây thừng lên thắt lưng hắn, lôi gấp về phía sau.
Tuy quỷ dị lùi lại đúng lúc, nhưng tay áo Myron vẫn bị cắt ra một vết dài. Hắn đứng vững, nâng tay lên kiểm tra, trên cánh tay có một vết thương nhẹ, vài giọt máu rướm ra.
Mỉm cười ma mị, đưa cánh tay lên trước miệng, đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra, khẽ liếʍ máu nhỏ xuống.
"Đừng đùa như vậy... Máu của tôi quý giá hơn ngài tưởng tượng..."
Tình sắc vừa lẳиɠ ɭơ vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ tự nhiên phát ra, lúc hắn hút máu kia vào, mắt màu lam cũng không còn lạnh lẽo nữa, mà ấm áp như sóng biển dập dờn, sóng sánh mênh mông như hơi nước, nghịch ngợm ôm lấy cảm xúc chơi đùa.
Linh mục chằm chằm nhìn mê đắm, nhìn đầu hắn khẽ hất ra sau, thưởng thức biên độ hoàn mỹ từ chân tóc đến đuôi tóc.
"Quả nhiên là ngài, sát nhân hàng loạt chuyên chọn khách ba lô để xuống tay." Hỏi, cười như có như không.
"Sao biết là tôi?" Linh mục hỏi, mắt không ngừng dao động, còn muốn tìm cơ hội khống chế người này.
"Ngài dựa vào thân phận linh mục, dễ có được sự tín nhiệm, lừa những khách ba lô diện mạo xinh đẹp đến mộ ngầm, xâm phạm rồi sát hại... Đúng, tôi ngửi thấy mùi thi thể còn mới trong mộ, hẳn là người mất tích còn lại mà Dick vẫn đang tìm."
"Nếu thế, tại sao không báo với cảnh sát, ngược lại theo tôi trở về, còn giả vờ bị tôi khống chế?"
"Trốn sáng làm tối là giáo huấn của gia tộc tôi, nếu không phải bất đắc dĩ thì không thể ra mặt. Hơn nữa, nếu báo cảnh sát, họ sẽ hỏi tôi nguyên nhân nghi ngờ ngài, tôi chung quy không thể giải thích được..." Chỉ vào bức họa trên lò sưởi, hài hước nói. "Bởi vì ngài là con cháu của ông ta, mà cái gọi là di truyền, không chỉ là biểu hiện ở bề ngoài..."
Linh mục liếc bức tranh, gã lúc này bình tĩnh lại, lặng lẽ từng bước một tiếp cận Myron, lại hỏi, "Có ý gì?"
"Tôi từng nói, ngài và ông cố ngài có đặc tính điên cuồng khó có thể khống chế, loại bệnh muốn nắm giữ tính mạng người khác, từ đó đạt được thỏa mãn tìиɧ ɖu͙©... Giống như bây giờ."
Linh mục nhảy lên trước, dao găm nhanh chóng đâm tới ngực Myron, gã phải nhanh chóng khống chế người này. Đúng, ngoại trừ thỏa mãn tìиɧ ɖu͙© bản thân, còn bảo đảm bịt miệng đối phương.
Đòn kích sát nhìn như ăn chắc lại bị dễ dàng tránh đi, Myron một tay đẩy nhát dao hung hãn kia ra, linh mục lảo đảo một chút mới vất vả ổn định được thân thể, lại kinh ngạc vì Myron không hiểu sao có quái lực hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài, nhưng từng được huấn luyện, gã biết lúc này không thể kinh hoảng, cổ tay khẽ lật, trở tay lại đâm tới đối phương. Myron lui một bước ra sau, lưng dán vào mặt tường, nhìn như không thể trốn.
"Nghe cậu nói có vẻ cậu rất hiểu rõ ông tôi, vì quyển nhật ký thị trưởng kia hay nhật ký trong tay Erwin? Không thể, không ai biết trong dòng họ Hawthorne tôi có ẩn giấu gien gϊếŧ chóc." Linh mục cười khằng khặc.
Giơ dao lên đâm tiếp, bây giờ gã thật sự phải gϊếŧ người đẹp này, sau đó làʍ t̠ìиɦ với hắn trong vũng máu phóng đãng, hưởng thụ tiếng rêи ɾỉ cùng sự giãy giụa hấp hối của hắn, thể hiện tìиɧ ɖu͙© và tử vong, để bức tranh đêm nay thêm chút hoàn mỹ.
Đòn tấn công ăn chắc lại lạc vào khoảng không, mũi dao sắc nhọn đâm thẳng lên vách tường, phát ra một tiếng lanh lảnh. Linh mục kinh hãi, thấy Myron phảng phất như không chịu sức hút của trái đất mà lưng dán vách tường bay lên.
Đây... đây rốt cuộc là sao?
Giữa một khắc hoảng hồn như vậy, Myron đã từ mặt tường này bật người nhảy lên đầu giá sách. Lúc thân hình ưu mỹ lướt qua không trung, áo và tóc hất tung làm hắn nhìn như đang bay lượn.
Nhìn lại linh mục phía dưới, mắt ngọc xanh dương như trời biển bỗng nhiên biến hóa, như bị tinh hoa thuần túy nhất trong bóng tối địa ngục Satan bắt được, điểm lên sắc lam tinh thuần thiên sứ, nhuộm thành màu đen mỉa mai, khuếch tán ra hai bên, ngay cả tròng trắng mắt cũng bị bao trùm.
Người vẫn là xinh đẹp, lại không mang một chút nhân tính, tóc màu bạc cũng giương nanh múa vuốt lên, trở thành một đầu tóc rắn Medusa, làm người nhìn thấy cũng cảm nhận được rung động gần như bị hóa đá.
"Cậu..." Linh mục từ lòng bàn chân rét lên, "Cậu rốt cuộc..."
Sợ hãi vô danh làm gã không hỏi ra thân phận đối phương.
"Tôi chính là kẻ năm đó gϊếŧ thị trưởng..." Lạnh lùng cười, vẻ rầm rĩ điên cuồng của ma quỷ hiện rõ không sót, "Vampire..."
Bảy mươi năm trước, một ngày trước hôn lễ của Paul cùng Natalie, hắn — Jean Telsen cùng một đám thân thích nhà Silver đến giúp chuẩn bị hôn lễ. Buổi chiều, người tới giúp càng lúc càng nhiều, hắn chen lẫn trong đám dân làng kia, có vẻ không hòa hợp cho lắm, thế nên nói với chú rể muốn rời đi trước.
Hắn vẫn lưỡng lự, ngày mai có nên tới tham dự hôn lễ hay không? Hắn thích Paul, trộn lẫn yếu tố tình yêu, vừa nghĩ đến chuyện ngày mai đối phương sẽ cùng người khác xây tổ ấm, bản thân cũng cảm thấy lòng như dao cắt. Hắn như vậy sao có thể chân thành chúc phúc cho bọn họ?
"Nhìn một chút, nhìn một chút là được... Nhìn cậu ta trải qua khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của cuộc đời..." Jean thuyết phục bản thân.
Vừa ra khỏi biệt thự, lướt qua mẹ Natalie. Sắc mặt bà bất ổn, kéo Paul đến một chỗ không ai quấy rầy nói chuyện gì đó.
Những việc chuẩn bị trước đám cưới vốn đã rất nhiều, mẹ cô dâu bàn bạc cùng chú rể, hẳn là chuyện riêng tư hơn nữa, nghĩ thế nào cũng không liên quan tới mình.
Ôm tâm tình trống rỗng trở lại nhà bên hồ, chuyển ghế nằm ra bên ngoài, không nghĩ gì, cũng không thể nghĩ cái gì, lẳng lặng chờ mặt trời lặn. Lúc mặt đất trở thành vương quốc để ma quỷ vui đùa, hắn cũng có thể tự do hơn một chút, dù sao trong cơ thể mình vẫn có một nửa thuộc về ma quỷ.
Cũng không biết sao liền ngủ, trong mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tới gần, mở mắt, lại là Paul. Điều này làm Jean cảm thấy bất ngờ, người này hẳn phải bận tối mày tối mặt, tại sao lại đến ngay lúc này?
Tim hơi đập mạnh, tuy biết không thể, vẫn ôm ảo tưởng, có lẽ...
Không, Paul yêu Natalie tới bao nhiêu, hắn biết, tấm lòng của mình cũng giấu rất kỹ, không thể bị phát hiện. Chỉ là, Paul rất bất thường, sắc mặt bất định, đầu tiên là dùng biểu tình nghi hoặc nhìn quanh bốn phía ngôi nhà, còn không ngừng nhìn thẳng trong nhà, dường như tìm cái gì.
Jean đứng dậy hỏi, "Sao lại đến đây?"
Không thấy được cảnh tượng đoán trước, Paul rũ vai hỏi, "Natalie không có tới?"
"Cô ấy không thể tới." Tim hắn khẽ động hỏi, "Natalie sao thế?"
"Cô ấy từ chiều đã không thấy tăm hơi, cũng không biết đi đâu..." Paul nhịn không được lại nhìn quanh bốn phía, thử thăm dò hỏi, "Natalie thật sự không có tới tìm cậu?"
"Cô ấy không nên tới tìm tôi." Hắn mỉm cười, "Cậu mới là chú rể của cô ấy."
"Đúng, đúng vậy..." Paul có chút ngượng ngùng, lại nói. "Trời cũng sắp tối, mẹ Natalie lo có Vampire sẽ mang cô ấy đi, ngăn cản Natalie gả cho tôi... Tôi bây giờ đi tìm thị trưởng, xin ông ấy phái thêm nhiều người."
"Tôi cũng phụ tìm..."
"Không, cậu..." Paul trong nháy mắt muốn nói lại thôi, sau đó nói. "Cậu ở chỗ này chờ... Nếu Natalie đến, xin đưa cô ấy trở về."
"Được!" Hắn đáp, hoài nghi không biết Paul có biết chuyện Natalie mộng du không.
Sau khi Paul rời khỏi, hắn ném đá vào trong hồ Tinh Linh. Tức khắc, Peg Powler tóc xanh lục hiện lên từ bóng nước đen sâu thẫm.
"Con trai huyết tộc, ồn ào quấy nhiễu ta làm gì?"
"Hôm nay Natalie có tới không?"
"Cô gái loài người ban đêm thường quấy rầy cậu? Buổi chiều cô ta có đến một lúc, nhìn vào nhà cậu, thấy không có ai liền rời khỏi... Đúng rồi, cô ta gặp một người đàn ông bên rừng rậm..."
"Đó là ai?"
"Ta cũng không phải chó trông cửa của cậu, không có nghĩa vụ trả lời bất cứ vấn đề gì."
Móng tay Jean như lưỡi dao sắc bén, nhanh chóng cầm tóc lên cắt đứt, ném đến bên cạnh Peg Powler.
"Cầm trang trí ổ của bà."
Mặt Peg Powler lộ vẻ đói khát cùng tham lam, mụ mơ ước mái tóc mỹ lệ của thanh niên này đã lâu lắm rồi, xin mấy lần mà Jean cũng không chịu cho. Hôm nay lại vì cô gái loài người kia, nói cắt là cắt ngay, cái này lời cho mụ.
"Người đàn ông kia, để ta nhớ lại..."
Ngón tay đầy vảy vẽ mấy vòng trong nước hồ, vòng xoáy nhỏ hình thành, trung tâm vòng xoáy đột ngột phun ra một cột nước biến hình, như đất sét bị bàn tay vô hình nhào nặn, tức khắc hiện ra một gương mặt.
Jean trầm ngâm, hắn từng thấy người này, không lâu trước đó còn đích thân đến ven hồ thăm hỏi, là thị trưởng.
"Ông ta lại tới làm gì?"
Peg Powler đang vui vẻ đùa nghịch lọn tóc bạc xinh đẹp trong nước, lúc thì dán vào da thịt mình, lúc lại đặt trên đầu coi như tóc của mình, vẻ mặt mê đắm, nghe câu hỏi của Jean, mụ trả lời không tập trung.
"Hắn nói với cô ta, có biện pháp giúp cô nàng giải trừ lời nguyền Vampire, muốn cô ta lúc trời tối không ai nhìn thấy, đến nghĩa trang gặp mặt hắn..."
Cảm giác bất an nảy lên, hồi tưởng lại cảm giác mà thị trưởng gây cho người khác, nhìn như ôn hòa chững chạc, nhưng đáy mắt và lời nói lại ẩn giấu sự điên cuồng. Điều này hắn rất chắc chắn, vì bản thân hắn vốn thiên về bóng tối, rất mẫn cảm với mùi tội ác.
Ngửa đầu nhìn bầu trời, bóng đêm mới ở khúc đầu phía tây, có lẽ vẫn còn kịp.