Chương 7 (2)
Sau khi nghĩa trang hoàn toàn chìm trong vắng lặng, gió thổi càng gấp gáp, rít gào là kháng nghị của người chết, kháng nghị xuống mồ rồi cũng không thể thật sự bình an, phải vì tín ngưỡng của người sống mà hy sinh cống hiến.Myron nhảy xuống cây, động tác nhẹ như yêu ma lẩn trốn trong bóng tối, không hất lên một hạt bụi cát, không phát ra một chút âm thanh, nhanh chóng bước vào nghĩa trang một giờ trước còn náo nhiệt như cái chợ.
Ban đêm, mắt hắn sáng rực như đồng tử dã thú, nhìn từng bia mộ xếp thành một dãy, tìm cái tên quen thuộc.
"Hai người ngủ ở đâu? Người ở đây quá nhiều, khiến tôi hoa mắt hỗn loạn..."
Kiên nhẫn tìm, rốt cuộc thấy hai tấm bia, một trái một phải dựa sát vào nhau, Paul cùng Natalie Silver. Hắn đứng ngây ra, gió thổi tóc bạc rối tung, chữ trên bia hóa thành hai bóng người, vẫn là thanh xuân trong đầu hắn.
"Bảy mươi năm không gặp, hai người còn nhớ tôi là ai không? Tôi đến thăm hai người." Khóe môi khẽ nhếch tuôn ra lời nói diệu kỳ. "Jean Telsen, bạn cũ của hai cậu!"
Tiếng gió ào ào thoáng chút quỷ dị, dường như có ngàn vạn yêu ma tụ tập trong không gian đen tối ngoài nghĩa trang, sương mù mông lung bị tan biến, xẻ ra cái tên bảy mươi năm trước.
Jean Telsen căn bản không phải ông chú của Myron, hắn chính là Myron, từ thời không bảy mươi năm trước một bước tới hiện tại.
Ngón tay thanh nhã nhẹ vẽ qua chữ khắc trên bia mộ, nét này nối với nét kia, từ Paul đến Natalie, sau đó là họ của hai người. Như vậy, giống như lại chào hỏi cùng họ.
Đắn đo, phải cùng Paul nói cái gì?
"Về chuyện Natalie... Tôi thật xin lỗi, tôi không biết cô ấy... Cậu đừng hận tôi, tôi cũng không hận cậu, chúng ta hòa đi... Đúng, lời đểu giả đơn phương như vậy là chắt trai Erwin của cậu dạy tôi..."
Yên lặng một lúc lâu, hắn nghĩ, dưới đất lấp, Paul rốt cuộc có nghe được lời hắn nói hay không.
Như vậy, Natalie thì sao?
"Natalie, tôi biết cái em muốn là gì, nhưng..." Mỉm cười. "Thế giới của tôi không hoàn mỹ như em tưởng tượng... Chỗ đó không phải tràn ngập hoa hồng cùng tình ái, mà là một bãi nước lặng không thể khơi lên gợn sóng..."
"Cho nên, dù tôi muốn, cũng không thể mang em đi. Tôi không thể cướp đoạt quyền sinh lão bệnh tử của em, đó là món quà Chúa Trời ban cho hai người, đó mới là ân điển của Chúa!"
Tuy nói như vậy, lại có chút không đành, hắn biết, chỉ cần mình yêu cầu, cô gái ấy chắc chắn sẽ cam nguyện đốt tẫn toàn thân trở thành tế lễ tình yêu, dù bị nhiệt tình như dung nham in ra vết thương cũng không sợ.
Hắn tự tay bóp chết tình yêu của cô.
Nhưng nghĩ theo cách khác, tình yêu là một bông hoa nở rộ, nếu có thể bỏ hoa vào băng ngay thời khắc nó xinh đẹp nhất, ký ức hoàn mỹ sẽ vĩnh viễn lưu lại trong lòng cô, không bao giờ phai tàn héo úa.
Rất tốt, như vậy rất tốt, không có ai oán thiếu nữ, gom góp tất cả ngọt ngào, kết ra trái quả dồi dào cho con cháu, cũng là một kết cục hoàn mỹ khác.
Cùng chồng cùng con...
Ngực ngột ngạt, cảm giác vô lực không thể xoay chuyển việc đời len vào bóp lấy trái tim, càng đè càng chặt, càng đè càng nhói, đau đớn vì thế lại nhanh chóng nẩy mầm trong lòng, lan tỏa hướng lên trên, đôi mắt xanh như bầu trời và biển cả bởi vậy mà rơi hạt mưa xuống.
Cảm xúc đau thương nói đến là đến, đúng như lời Peg Powler nói, có một loại cảm giác không bao giờ giảm xuống, đó chính là bi thương.
Nếu lúc trước không yêu là được, Jean cũng chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của Paul và Natalie, chứ không phải như bây giờ, cảm thấy mình hoàn toàn cô độc, bị bỏ lại ở nơi đây.
"Thức dậy... Nói chuyện với tôi đi..."
Dán trán lên bia mộ hai người, vờ như đang cùng họ khẽ ôm nhau, lại rành mạch rõ ràng, tất cả ảo tưởng đều là lừa mình dối người, hai người họ cũng sẽ không nói nữa, cũng không thể quay trở lại nữa.
Thấp giọng khóc nức nở, mặc nước mắt nhỏ vào cỏ dại trước mộ, rồi chảy xuống trong mồ. Để nước mắt ngụy trang thành sương sớm chui vào trong đất tiếp cận hai người họ cũng được. Ngoại trừ như vậy, hắn không biết phải làm thế nào mới có thể chạm tới hai người kia.
Hoặc có lẽ thật sự sẽ không chạm tới được, người thiện lương sau khi chết đi, linh hồn sẽ tới bên cạnh Chúa. Mà mình, vĩnh viễn không lên được thiên đường.
Vì, hắn là ma quỷ.
Khi nước mắt tràn ra quá mức, thể xác và tinh thần đều có ảo giác được tinh lọc. Sau khi khóc một trận như vậy, Myron rốt cuộc cảm thấy nhẹ nhàng một chút, sau đó quyết định rời khỏi, rời khỏi thị trấn này.
Không cần quay về nhà bên hồ thu dọn hành lý, đó đều là vật ngoài thân; không cần phải đi tạm biệt Erwin hay Dick, họ vốn chỉ là người qua đường chạm vai.
"Tạm biệt." Tạm biệt hai người an giấc nghìn thu.
Lợi dụng bóng đêm đen đặc, có thể đi xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nếu mệt, với ngoại hình có thể dễ dàng khiến người ta hồn xiêu phách lạc của mình, bất cứ lúc nào hắn cũng có cơ hội đi nhờ xe.
Lau hạt nước còn sót lại trên mặt, hắn đứng lên, bỗng có tiếng bước chân cộp cộp từ sâu trong nghĩa trang chậm rãi đến gần.
Rõ ràng mọi người đều đã rời khỏi một tiếng trước, ngoại trừ Myron, không ai tiến vào đây nữa, tiếng bước chân trong nghĩa trang lại từ đâu mà đến? Chẳng lẽ là hồn ma xưa cổ ở đây? Myron giả vờ không nghe thấy, tiếng bước chân vừa vặn dừng lại phía sau hắn.
"Bây giờ mới đến xem nghi thức trừ ma, thật sự là quá muộn." Linh mục ôn hòa trước sau như một.
Vẻ mặt Myron bình thản, hoàn toàn không giật mình, mỉm cười trả lời. "Tôi chỉ là tới tưởng niệm bạn cũ. May mà họ không phải nghi phạm Vampire, nếu không cũng bị các người kéo ra khỏi mộ khinh nhờn."
Linh mục cũng không giãi bày cho nghi thức trừ ma mà mình chủ trì, nhìn khuôn mặt mới khóc của Myron, lại nhìn tên người trên bia mộ, có chút kinh ngạc.
"Bạn cũ của cậu, trước khi cậu sinh ra đã được chôn cất ở đây..." Bừng tỉnh hiểu ra. "Vì cuốn nhật ký cũ kia của Erwin sao, khiến cậu trở thành bạn tri âm của hai vị này."
"Bất kể có thấy mặt hay không, họ đều ở trong lòng tôi, bôi xóa không được..." Nói như vậy, Myron rất thoải mái, trong mắt lại ẩm ướt. Có lẽ Paul cùng Natalie với hắn mà nói, bắt đầu từ mùa hạ bảy mươi năm trước kia, cũng đã là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt, không thể dùng tình yêu hay oán hận mà so sánh.
"Cậu hình như khá là xúc động... Đến chỗ tôi ngồi một lát đi, để tôi pha tách trà oải hương cho vị khách cảm xúc không yên, bất cứ buồn phiền mất mát nào cũng có thể được hương thơm độc nhất vô nhị kia chữa khỏi."
Myron cũng không từ chối, có lẽ hắn hiện giờ thật sự cần một chỗ nghỉ ngơi một lát, nghỉ ngơi cho trái tim mỏi mòn.
"... Mặc dù tôi thích hoa hồng hơn, nhưng oải hương cũng không tồi."
"Đi theo tôi, đưa cậu đi đường tắt." Linh mục làm động tác mời về hướng sâu trong nghĩa trang.
Myron không hỏi gì nhiều, theo sát linh mục đi vào phía cuối nghĩa trang, đến trước một nhà mồ ngầm lâu đời.
"Nơi này là mộ riêng của gia tộc Hawthorne, vì lý do đặc biệt, hơn một trăm năm trước, tổ tiên tôi nối thông nhà chính với mộ, chuẩn bị cho tình huống cần thiết.
"Công trình khá quy mô, có điều đây quả thật là trò mà kẻ có tiền và quý tộc thích chơi nhất, ai biết đại nạn sẽ giáng xuống ngày nào?" Myron nói.
"Thân là quý tộc, cậu quả nhiên hiểu được. Xin chú ý theo tôi, để tránh vô ý lạc đường trong bóng tối."
Đẩy cửa nhà mồ ra, bên trong tối đen một mảnh, linh mục mở đèn pin, chiếu vào bên trong, trong bóng tối lay động, quan tài ngay ngắn đặt trên bệ cao, rất nhiều cái đã bị sâu bọ đυ.c khoét, mùi tanh tưởi ẩm thối kéo tới, Myron giật giật mũi, ghét cái mùi này.
"Dù sao cũng là mộ, mùi hơi tệ một chút. Tới nơi khô ráo phía trước là được." Linh mục nói. "Mời vào."
"Ừ." Myron đáp, hắn để ý chính là, mùi xác thối nơi này mới cũ đan xen. Chỉ là, đã được chủ nhân chính thức mời, như vậy hắn có thể công khai tiến vào.
Mặt đường càng lúc càng nhỏ hẹp, thậm chí không bằng phẳng, linh mục tự nhiên dắt tay Myron, một trước một sau im lặng đi, mà Myron cũng không cự tuyệt hành động thân thiết này, Erwin mà thấy, nhất định sẽ tức giận đến giậm chân.
Mộ trong lòng đất nối thẳng đến nhà chính gia tộc Hawthorne, nên không phải vòng qua sông hay vật cản như đường đi bên ngoài, quả nhiên nhanh chóng đến chỗ. Cửa ra lại là văn phòng ông cố thị trưởng của linh mục, cũng chính là phòng sách Myron đã đến thăm.
Lò sưởi đã lâu không sử dụng, dọn dẹp khá là sạch sẽ, hai người lúc từ bên trong cửa ngầm đi ra, không đến mức dính vụn gỗ than xám dơ bẩn. Lúc Myron ở giữa phòng sách sửa sang lại quần áo cùng tóc hơi rối, linh mục ra ngoài bưng trà, bỏ hắn một mình đối diện với bức tranh thị trưởng treo trên lò sưởi.
"Quả nhiên..." Hắn nói với thị trưởng trong bức tranh. "Tôi đã nói, di truyền thật sự là một thứ diệu kỳ."
Thị trưởng không nói gì, ngọn đèn u ám trong phòng sách làm bóng sáng loang lổ trên mặt gã.
Linh mục nhanh chóng bưng nước nóng cùng ấm trà ra, để ngay mặt Myron, tuần tự bỏ vào ấm hoa oải hương, bạc hà cùng chanh, lấy nước ấm tám mươi mấy độ pha.
"Uống một mình oải hương sẽ có vị cay đắng, tôi quen thêm chút bạc hà cùng chanh, làm mùi dịu đi một chút." Linh mục giải thích.
Myron ừ nhẹ, mùi oải hương nhuộm cả phòng sách. Nhưng bình luận theo quan điểm cá nhân, hắn vẫn thích hoa hồng hơn, nó có một mùi hương nồng ngọt không tan, và màu huyết sắc tươi đẹp.
Linh mục lọc bã trà, đưa một ly qua. Myron uống một hơi cạn sạch, trong lúc để ly xuống, một bàn tay đột nhiên ghìm cổ hắn, đồng thời có khăn tay bịt lấy miệng mũi hắn, mùi thuốc mê vừa hắc vừa nồng thoáng chốc xông vào miệng mũi, Myron không thể giãy giụa, nhanh chóng nhắm hai mắt lại.
Linh mục buông tay, thu hồi khăn, say sưa nhìn thanh niên tóc bạc hôn mê bất tỉnh, không kiềm được vuốt lên gò má bóng loáng trắng như sứ.
"Ha ha, rất đẹp... Lần đầu tiên nhìn thấy người xinh đẹp như vậy... Để Erwin độc hưởng thật quá đáng tiếc, người như thiên sứ vốn nên thuộc về ta..." Vẻ ôn hòa đã biến mất, linh mục vẻ mặt say sưa, bị bóp méo thành gió bão ngông cuồng mê muội, là một kiểu cuồng loạn mất hồn. Ác quỷ sống trong đáy lòng gã, mà gã đã bị đồng hóa hoàn toàn.
"Những người đó... Không ai hơn được cậu... Myron Telsen... Cậu yên tâm, tôi sẽ yêu thương cậu... Ít nhất, để cậu sống lâu thêm mấy ngày..."
Gã say mê dùng sức vuốt ve gương mặt kia, và sợi tóc màu bạc như tơ tằm. Người này tuy nói chuyện chua ngoa, nhưng hôm nay yên tĩnh ngủ, có hào quang thiên sứ thần thánh, trong mắt linh mục, thứ có hào quang thần thánh là đối tượng gã muốn làm bẩn nhất. Chỉ như thế mới có thể thỏa mãn tìиɧ ɖu͙© điên cuồng của gã, gã phải đem hết toàn lực thống trị đối phương.
Muốn biết da thịt dưới quần áo của Myron có phải cũng không chút tì vết như gò má hay không, gã chậm rãi cởi bỏ nút áo Myron. Vì quá mức hưng phấn, ngón tay không ngừng phát run, gần như không tháo được nút áo tinh xảo trang nhã kia ra.
Gỡ ra được mấy cái nút, quả nhiên óng ánh như trong tưởng tượng, gã vươn tay vuốt ve một chút, bản thân cũng vui sướиɠ trầm trầm cười. "Thật tốt, thật tốt..."
Một lần nữa đem lực chú ý trở về dung mạo tuyệt luân thanh nhã, nhất là cái miệng xinh xắn kia, tuy trắng xanh, nhưng vẫn gợi nên yêu thương, hình môi tinh tế khiến người ta chỉ muốn nhấm nháp một trận.
Đang lúc muốn hôn lên, một bàn tay cản lại, môi không hôn lên môi, mà là mu bàn tay đối phương.
"Dân nơi này thích chơi trò ép hôn người khác lắm sao?" Myron lạnh lùng hỏi.