Nương Tử Nhỏ

Chương 4

Chương 4
- Nhóc con, ngủ đi, đừng quấy. - Hắn đen mặt, thiệt tình, cái tiểu nương tử này hở chút là đòi động phòng.

Nàng còn định nói gì đó nữa nhưng bị hắn ngăn lại.

- Bánh Bao Nhỏ, đợi khi nào hai cái tiểu bánh bao của nàng lớn thêm chút nữa chúng ta sẽ động phòng, haha.

- Củ Cải thối, huynh đi chết đi. - Nàng đỏ mặt ném gối về phía hắn nhưng hắn né được.

- Ngoan ngủ đi, để ta đọc sách.

Nàng giận dỗi quay mặt vào trong không thèm để ý. Hắn bị nàng quấy rầy cũng không còn tâm trạng để đọc tiếp bèn cất sách đi ngủ.

Nhìn thân hình nhỏ nhắn đang cuộn tròn trong chăn hắn khẽ cười, thật bướng bỉnh.

Hôm sau, hắn dậy sớm, nhìn người bên cạnh vẫn còn ngủ say không nỡ gọi dậy.

Ở thư phòng đến gần trưa, có nha hoàn chạy đến bẩm báo :

- Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân cuộn mình trong chăn có vẻ đau đớn, hỏi gì người cũng không nói.

Nghe vậy, hắn liền hốt hoảng về phòng, chỉ thấy cái đầu nhỏ lộ ra trên giường, đôi mắt ngập nước.

Thấy phu quân về, nàng yếu ớt kêu lên:

- Hic!

- Nàng sao vậy? - Hắn đè nén sự lo lắng trong giọng nói, hỏi.

- Ta...đến... - Nàng lí nhí.

- Hả? - Hắn nghe không rõ.

Nàng đỏ mặt nói rõ hơn:

- Ta...ta...đến...kì.

Phản ứng đầu tiên là đơ tại chỗ, rồi mặt hắn đỏ rần lên. Lúng túng không biết làm sao. Mãi sau mới phân phó người đi lấy túi nóng để chườm và nấu cháo đậu đỏ.

Hắn bước đến ngồi cạnh giường, tay bưng bát cháu nóng hổi, gọi:

- Bánh Bao Nhỏ, dậy ăn nào.

Nàng lò đầu ra khỏi chăn, lắc đầu nguầy nguậy:

- Không ăn đâu.

- Ngoan, ăn là sẽ hết đau. - Hắn dụ dỗ.

Nàng vươn tay đỡ bát cháo, xúc một muỗng, thổi phù phù rồi đưa lên miệng nhưng lại đặt xuống ngay, còn nhõng nhẽo :

- Hic, nóng lắm.

Hắn thở dài bất đắc dĩ thổi nguội đút cho nàng ăn từng ngụm từng ngụm. Lần thứ n có cảm giác là cha chứ không phải trượng phu nữa.

***

Vì nàng gặp "sự cố" nên lễ lại mặt dời đến bảy ngày sau khi thành thân. Sắp được về nhà nên rất cao hứng, hết chạy nhảy lung tung lại quấn lấy hắn.

Vừa đến cổng, không để ý đến mình đã là cô nương đã có chồng, nàng nhảy xuống ngựa chào ào vào, miệng la to:

- Chaaaa! Nươngggg

Hắn nhàn nhã theo sau, tay phe phẩy quạt, đôi môi thấp thoáng ý cười. Thấy nhạc phụ và nhạc mẫu, khẽ cúi đầu chào.

Nàng chạy ào vào lòng Chu mẫu, nũng nịu :

- Hic, nương, con rất nhớ người a! Xa nương lâu quá, hic hic hic.

- Aiz! Đứa ngốc này, không cần nịnh ta, mới 7 ngày thôi. Hồi trước trốn sang nhà a di tận nửa tháng còn không thèm về mà.

Chu phụ đứng cạnh khẽ hắng giọng:

- Có đứa con mà nó gả đi quên ta rồi.

Nàng cười hì hì, chạy sang.

- Đâu có đâu, con yêu cha nhất.

- Được rồi, cả hai vào nhà đi.

Lúc này, nàng mới nhớ đến phía sau mình còn có hắn, liền đi tới bên cạnh:

- Củ Cải, vào nhà thôi.

Vì con gái gả đi nay lại mặt về thăm nhà, đích thân Chu mẫu tự tay xuống bếp làm các món ăn. Ngồi vào bàn, quen thói vươn tay ra định bốc, cảm thấy có ánh mắt sắc lạnh đang nhìn mình bèn chột dạ rụt tay lại.

Chu mẫu thu hết biểu cảm của cả hai vào mắt, mỉm cười, cuối cùng đứa ngốc bướng bỉnh cũng có người trị được rồi.

Bữa ăn diễn ra vui vẻ. Tiểu đệ đệ mới năm tuổi của nàng liên tục làm trò. Nó còn đến bên cạnh hắn :

- Tỷ phu, ẵm!

Hắn không ngần ngại bế tiểu hài tử mũm mĩm kia lên, xoa mái tóc trái đào, trong lòng cảm thán : " Không biết khi nào mới có một hài tử đáng yêu thế này?"

Ăn xong, hai người trở về phòng của nàng nghỉ ngơi.

Nàng thỏa mãn nằm trên chiếc giường êm ái của mình:

- Oa, nhớ mày quá.

- Thích về nhà vậy sao? - Hắn hỏi.

- Dĩ nhiên.

- Được, sau này ta sẽ thường xuyên đưa nàng về thăm nhà.

Nàng thích thú trèo lên ngồi trên bụng hắn, tay nhéo hai má. Cả hai lo đùa giỡn không để ý bên ngoài có cái bóng nhỏ.

Tiểu đệ đệ của nàng vừa chạy đi tìm tỷ tỷ thấy được cảnh này liền về mách với cha nương:

- Nương, tỷ tỷ hư lắm, tỷ tỷ dám trèo lên người tỷ phu!