Nương Tử Nhỏ

Chương 5

Chương 5
Chu mẫu hắng giọng :

- Khụ, ai cho con chạy lung tung hả.

Tiểu đệ đệ nhỏ chống chế:

- Con không chạy lung tung mà, con qua phòng tỷ tỷ chơi nhưng thấy tỷ tỷ đang ngồi trên người tỷ phu nha.

- Aiz, đứa nhỏ này, lắm chuyện quá, mau vào phòng nghỉ trưa đi.

Dắt tay đứa nhỏ vào phòng, Chu mẫu thầm nghĩ : " Hắc hắc, con gái bà cũng thật mạnh mẽ quá đi!"

Đến chiều, nàng quyến luyến không muốn về, Chu mẫu cười hiền an ủi:

- Nha đầu này, đã xuất giá rồi là người nhà người ta, với lại không được nhõng nhẽo nữa.

Lúc này Chu phụ đang dặn dò hắn:

- Thiên Kì, trăm sự nhờ con chăm sóc nha đầu ấy. Nó còn dại dột, bốc đồng, chính xác là một đứa trẻ chưa lớn hết, chỉ mong...

- Nhạc phụ người cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Di Nhi.

Chu phụ hài lòng vỗ vai hắn, tiểu đệ đệ từ bên cạnh nàng chạy tới, ra hiệu nói nhó vào tai hắn : " Tỷ phu phải dạy ngoan tỷ tỷ, không được cho tỷ tỷ trèo lên người nữa đâu đấy!"

Nghe xong, khóe môi hắn giật giật. Hai tỷ đệ nhà này thật sự... .

Đáp ứng xong, cả hai lên xe ngựa trở về Thất phủ. Xe đi được một lúc, nàng mới chợt nhớ ra, bèn hỏi:

- Củ Cải, lúc nãy tiểu đệ nói gì với huynh thế?

- Không có gì cả! - Hắn làm bộ bí mật.

Mà tính nàng lại hay tò mò, câu nói lấp lửng càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí tò mò ấy, quyết biết cho bằng được. Nàng nhéo má hắn, lắc qua lắc lại:

- Củ Cảiiiii nói cho ta biết đi màaaaaaaa

- Không nói!

Nàng giả bộ thần bí:

- Nói cho ta biết đi, ta tặng huynh một thứ!

Hắn mỉm cười :

- Tặng trước rồi ta nói!

- Huynh ... hứa nhá. Thề phải nói đấy, thề đi.

Hắn bật cười làm theo ý nàng, giơ tay ra thề. Nàng lưỡng lự vài giây rồi hôn chụt lên má hắn, thản nhiên nói :

- Tặng huynh nụ hôn đầu của ta đấy.

Một lần chạm môi như mê dược kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn kéo đầu nàng lại áp sát môi mình vào. Một lát sau, chiếc lưỡi len lỏi vào khoan miệng nhỏ nhắn...( tưởng tượng tiếp nhé, dở vụ H lắm 😂 )

Một lúc sau mới buông ra, nàng thở hồng hộc như vừa bị ai đó lấy hết không khí. Nhìn biểu cảm đang yêu của nàng hắn cười khẽ, nàng đỏ mặt chu môi rất đáng yêu. Tuy nhiên vẫn không quên mục đích ban đầu.

- Này, nói đi chứ! Không được nuốt lời.

- Tiểu đệ hỏi.....chúng ta chừng nào mới có em bé. Haha.

Nàng xấu hổ đập vào ngực hắn:

- Đáng ghét! Người ta còn chưa động phòng mà.

***

Về đến viện, đã có nha hoàn bên sảnh chính chờ sẵn:

- Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người đã về!

- Có chuyện gì? - Hắn hỏi.

- Thưa, có Tuyết Nguyệt tiểu thư đến thăm.

Nghe đến tên Tuyết Nguyệt, mắt hắn sáng lên, vui vẻ bảo nha hoàn về trước, sẽ sửa soạn rồi sang sau.

Nàng thu hết biểu cảm của hắn vào mắt, thấy hắn vui vì một cô nương khác, bỗng nhiên dâng lên cảm giác bực bội, chỉ muốn cột Củ Cải của nàng vào một góc, không cho đi đâu hết.

Tâm trạng bực bội nên trên đường đi mặt nàng cúi gằm xuống, không để ý phía trước nên bị vấp ngã trẹo chân.

- Hic, oa oa oa.

Hắn thở dài, nha đầu này lại làm hắn lo lắng nữa rồi.

Ẵm nàng vào phòng, nha hoàn đi gọi đại phu. Đến khi mọi chuyện xong xuôi, hắn định qua nhà lớn thì bị nàng níu tay lại, mắt rưng tưng:

- Hic, chân ta đau mà!

Hắn xoa đầu nàng, nói :

- Khách đến thăm, ta phải qua đó một chút, không thể không nể mặt người ta.

Nàng phụng phịu rồi cũng thả ra. Chỉ còn một mình trong phòng, đầu óc lại bắt đầu hoạt động : " Tuyết Nguyệt là ai? Người hắn yêu? Thanh mai trúc mã? Bằng hữu. Aaaaaa! Nhức đầu quá! Nhưng mà sao mình lại quan tâm hai người họ là ai nhỉ? Thôi kệ, tí về hỏi."

***

Hắn cưới Tuyết Nguyệt vào cửa, đi lướt qua nàng như chưa từng quen biết. Huhu, buồn quá, sao nước mắt cứ rơi... .

Nàng bật dậy, toát hết mồ hôi. Hóa ra chỉ là mơ. Phù phù, hết hồn. Lúc này nàng vẫn chưa hiểu rõ thứ tình cảm đó nhưng thật lòng nàng không muốn hắn chú ý tới người nào khác ngoài bản thân mình.

Đúng lúc bước vào, nhớ tới giấc mơ vừa rồi. Nàng mắt long lanh nước nhìn hắn, không biết nói thế nào nữa, thốt lên:

- Hic, chân ta đau quá. Oa oa oa!