Hai Kiếp Yêu Nàng, Vai Ác Không Muốn Buông Tay

Chương 3: Nàng cứ tưởng mình rất hiểu hắn

Lâm Uyển Ca chỉ hơi mỉm cười mà không hề nói gì.

Không ngờ rằng kỳ nghỉ hè vừa kết thúc, khai giảng năm hai đại học, trên đường bay trở về trường nàng lại xảy ra chuyện.

Nàng mất toàn bộ ký ức ở hiện đại, xuyên thẳng vào trong quyển tiểu thuyết kia.

Mà người nàng xuyên thành không phải ai khác mà chính là Thẩm Dạ Uyên, kẻ từng khiến em họ của nàng mê đến chết đi sống lại.

Trớ trêu thay Thẩm Dạ Uyên lại là kẻ có mệnh số cứng rắn, dù thân thể bị một hồn phách từ dị giới như nàng chiếm lấy nhưng vẫn có thể cắn răng sống sót, giành lại quyền làm chủ thân xác. Hai người bọn họ giằng co trong cùng một thân thể suốt mấy năm, sau này gặp cơ duyên nên Lâm Uyển Ca mới có thể tách ra, lấy được một thân thể mới.

Vừa mới chia lìa thì hai người đã lập tức tránh nhau như ôn dịch, chỉ mong không bao giờ phải gặp lại nữa.

Thẩm Dạ Uyên lên Thượng Trọng Thiên, gia nhập Vong Tình Tông. Còn nàng thì đi thẳng vào Ma Vực, đến Thập Phương Thành.

Đời trước của Lâm Uyển Ca chính là chết trong trận lửa lớn ở Thập Phương Thành.

Ký ức cuối cùng là cung điện sụp đổ, đất trời nghiêng ngả. Trong thân thể nàng sau khi nhập ma vẫn luôn bị một ma thần chiếm cứ. Tên đó kề sát bên tai nàng cười rợn người, âm thầm nói: "Lâm Uyển Ca, ngươi không thể trốn thoát khỏi ta đâu."

"Mỗi người đều có bóng tối trong lòng, giống như cái bóng, sống chết cũng không thoát được." Thanh âm Ma Thần nửa nam nửa nữ, lẫn lộn giữa nguyền rủa và trầm thống: "Cuối cùng chúng ta vẫn sẽ gặp lại thôi."

Khói lửa dày đặc, hồng liên chiếu đỏ bầu trời đêm.

Nến đỏ nhỏ giọt tí tách trên án thờ.

Một trận gió từ bên ngoài từ đường thổi vào khiến ngọn nến khẽ lay động.

Lâm Uyển Ca bừng tỉnh khỏi quá khứ.

Nàng cúi đầu nhìn bàn tay mình, lòng còn hoảng hốt chưa yên.

Dù biết rõ đây chỉ là một quyển sách, khi đứng từ góc nhìn của thượng đế nhìn lại tất cả, nhiều điều từng khiến nàng không thể hiểu nổi nay đã sáng tỏ.

Thì ra Thẩm Dạ Uyên thật lòng yêu Bạch Tiêu Tiêu sâu đậm đến thế.

Thảo nào...

Thảo nào khi tấn công năm đại gia của Chướng Thành, hắn lại buông tha cho Bạch gia.

Thảo nào lúc ở Thần Vẫn Chi Địa, dù nàng có nói thế nào thì hắn cũng không cho nàng xem tâm ma của hắn.

Thảo nào cuối cùng hắn lại một mình cầm kiếm tru diệt vạn yêu ngàn ma, đơn độc tiến vào Thập Phương Thành.

Nàng từng nghĩ mình là người hiểu Thẩm Dạ Uyên nhất. Từ khi còn là kẻ thù không đội trời chung cho đến những năm tháng sinh tử có nhau nơi Bát Hoang Cửu Trọng.

Từng thấy Thẩm Dạ Uyên khi còn bé khóc sướt mướt, cũng từng thấy hắn khi trưởng thành, kiếm phá núi sông, vầng trăng soi bóng.

Nhưng không ngờ tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng nàng.

Nàng chưa bao giờ thực sự hiểu Thẩm Dạ Uyên.

Một người chỉ vì một bát cháo trắng mà nảy sinh tình cảm sâu đậm.

Một người về sau có thể từ bỏ tất cả không hối hận, dùng cả sinh mệnh để thành toàn cho nữ chính.

Châm biếm thay thân thể mà nàng sống lại lúc này lại chính là kẻ về sau sẽ chứng kiến cảnh Thẩm Dạ Uyên yêu Bạch Tiêu Tiêu một lòng không đổi.

Chỉ cần từ La Lâm hoa là Lâm Uyển Ca đã suy đoán ra được thân phận hiện tại của mình.

Nàng đã sống lại thành Lâm Yến Ca, vị hôn thê tương lai của Thẩm Dạ Uyên trong truyện. Một ả nữ phụ ong bướm độc ác, một nhân vật hi sinh khiến người đọc căm ghét tột độ.