Hai Kiếp Yêu Nàng, Vai Ác Không Muốn Buông Tay

Chương 2: Cuốn sách Tình Yểm

Lâm Uyển Ca trừng to mắt, không thể tin nổi.

Giỏi thật đấy. Sống mấy trăm năm, chết rồi sống lại, thế mà giờ nàng mới phát hiện ra thì ra bản thân vốn sống trong một quyển tiểu thuyết? Không phải xuyên không mà là xuyên sách ư?

Nguồn cơn của tất cả bắt đầu từ việc em họ của nàng có thành tích sa sút nghiêm trọng trong kỳ nghỉ hè.

Với tư cách là người duy nhất trong nhà đỗ đại học danh tiếng, Lâm Uyển Ca “bị” giao cho nhiệm vụ cải tạo “cô em gái sa ngã”. Mà đúng lúc đó nàng cũng rảnh rỗi, mang trong đầu tư tưởng “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Thế là nàng âm thầm lục lọi hết vòng bạn bè của em họ để điều tra từ gốc đến ngọn. Cuối cùng tra ra được một quyển tiểu thuyết có tên là Tình Yểm.

Tóm tắt nội dung của Tình Yểm thì chính là một tiểu thuyết huyền huyễn tình cảm, do đại thần xuất đạo mười năm viết ra bằng tất cả nước mắt và tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Em họ nàng bị mê mẩn một nhân vật phụ tên là Thẩm Dạ Uyên đến mức thần hồn điên đảo, đã đăng vô số bài trong vòng bạn bè, thậm chí còn quên luôn việc chặn nàng.

Nguyên văn những bài đăng trong vòng bạn bè em họ nàng như sau:

[Thẩm Dạ Uyên đúng là đen đủi tám đời mới gặp phải Bạch Tiêu Tiêu. Bạch đại thiện nhân lòng mang thiên hạ, tôi xin cô hãy cứu thiên hạ dựa vào chính mình đi có được không? Thấy cảnh ở Chướng Thành, Bạch Tiêu Tiêu quỳ xuống khóc lóc cầu xin Thẩm Dạ Uyên lấy máu cứu cả một thành mà tôi tức đến khóc luôn.]

[Đây là Chướng Thành đấy. Cái nơi từng giam giữ Thẩm Dạ Uyên, suýt nữa lột da róc xương hắn đấy. Một đám súc sinh độc ác như thế mà hắn vẫn đồng ý cứu. Ôi đúng là nam thần, nửa đêm làm tôi tức đến tỉnh cả ngủ luôn.]

[Tác giả ơi, chị không thấy OOC à? Bao nhiêu điểm sáng được xây dựng cho Thẩm Dạ Uyên ở giai đoạn đầu, cuối cùng đều biến thành bàn đạp để chị nâng vai nữ chính ngốc nghếch kia lên à?]

[Đây là kiểu văn học khiến người khác tức điên kiểu gì vậy chứ?]

[Tôi tức bản thân mình nhất, sao lại đi đặt tình cảm vào một truyện ngược tra tiện như này cơ chứ.]

[Nhưng mà đây là Thẩm Dạ Uyên mà. Tôi đọc quyển sách này chính là vì hắn. Đau lòng chết mất.]

Lâm Uyển Ca cân nhắc mất nửa ngày, không hiểu nổi tâm trạng lên xuống bất thường của con bé em họ là gì. Để làm rõ đầu đuôi câu chuyện nên nàng liền tìm được quyển Tình Yểm đó và bắt đầu đọc.

Xem xong, Lâm Uyển Ca chỉ có một phản ứng: Vậy đó? Vậy là hết? Chỉ vậy thôi à?

Một người như nàng hoàn toàn không thể nhập tâm nổi vào cốt truyện, cảm thấy như đây là một kịch bản kiểu "kẻ muốn cho – người muốn nhận", có gì đáng tức giận đâu chứ? Phim truyền hình trong nước cũng đầy rẫy những nam phụ si tình vô tư hi sinh y chang thế này mà? Không phải chuyện gì lạ lẫm cả.

Cuối cùng lời khuyên mà nàng dành cho em họ mình chỉ gói gọn trong tám chữ: [Bớt đọc tiểu thuyết, lo mà học hành.]

Đồng thời chụp màn hình mấy bài trong vòng bạn bè của nó gửi lại:

[Cố gắng học đi nhé. Nếu khai giảng thi cử mà lùi bước thì chị sẽ gửi mấy thứ này lên group gia đình.]

Em họ: “…”

Lâm Uyển Ca không biết sau đó cô em họ đã sững sờ ngay tại chỗ như thế nào, nội tâm sóng to gió lớn ra sao. Dù sao thì vài ngày sau, dì nàng mang cả rổ trái cây đến nhà cười rạng rỡ khen nàng giỏi giang trong việc giám sát việc học, còn nói gần đây con gái mình học hành chăm chỉ lắm.