Tô lão gia và Tô phu nhân vội vã cúi đầu:
“Ba!”
Tô phu nhân hơi liếc mắt về phía người con gái đang đẩy xe lăn cho ông nội Tô.
Tô Tinh Tϊиɧ ŧяùиɠ hợp cũng đang đưa mắt đảo qua một lượt những người ở đây, đến khi dừng lại ở Tô phu nhân. Gương mặt xinh đẹp, thần sắc kiêu ngạo hơi hé một nụ cười đắc thắng.
“Ba, con về rồi!”
Tô lão gia nhìn Tô Tinh Tinh suy nghĩ mất mấy giây. Sau đó càng thêm hiểu dụng ý của ông nội Tô. Ông ta có chút không nỡ đưa mắt nhìn về phía Tô phu nhân còn đang ngu ngốc đấu mắt với Tô Tinh Tinh.
Người phụ nữ này… độc ác nhưng lại ngu ngốc.
Ông ta nhìn Tô Tinh Tinh.
“Về là tốt rồi. Một mình con ở bên Mỹ cũng không dễ dàng gì.”
“Vâng, ba đừng lo lắng. Bên Mỹ ông nội cho người chăm sóc con rất tốt. Hiện tại, Tô Gia cần đương nhiên con phải trở về giúp đỡ mọi người.”
Nhìn hai người họ cha cha, con con tình cảm cứ lên như diều gặp gió từ sau tai nạn của Tô Luận. Tô phu nhân bất mãn ra mặt.
“Lão gia, con trai của chúng ta…”
“Thì sao?”
Tô phu nhân thấy chồng lạnh nhạt thì vội vàng nức nở, điều đó càng khiến cho ông ta chán ghét.
“Lão gia, hiện tại con trai của chúng ta bị Bạc Không Vũ hại thành thế này, anh đâu thể trơ mắt đứng nhìn được chứ? Anh phải trả thù cho thằng bé, lấy lại mặt mũi cho Tô Gia…”
“Chuyện này liên quan gì đến Tô Gia?”
Ông nội Tô lạnh lùng cắt ngang.
“Ba, A Luận là cháu trai của ba mà, thằng bé mang họ Tô, chảy dòng máu của nhà họ Tô. Sao ba có thể nói thế?”
Tô phu nhân bất mãn.
Ông nội Tô cười khẩy.
“Đứa con riêng đó, Tô Gia chúng ta không cần.”
“Ba nói vậy là có ý gì?”
Tô phu nhân hai mắt bõng nước, lại thâm đen do mascara hết nhìn ông nội Tô rồi lại đến Tô lão gia, đầy nghi hoặc.
“Lão gia, anh nói cho em biết đây là có ý gì? Mọi người thực sự có thể nhẫn tâm nhìn A Luận bị người ta hại đến nước này mà không hề quan tâm sao?”
Tô Tinh Tinh nở một nụ cười sáng quắc, tốt bụng nhắc nhở:
“Dì Tần à, dì sống ở trong gia tộc lớn như Tô Gia bấy lâu nay thì ít nhất cũng phải biết suy nghĩ tính toán cho đại cục chứ? Hiện tại, dì đã quên rằng Tô Gia và Bạc Gia đang có hôn ước với nhau sao? Người mà dì liên tục muốn ba tôi đi trả thù chính là chồng tương lai của tôi, là con rể tương lai của ba đấy. Dì không biết hay là thực sự không thèm quan tâm vậy?”
“Đúng vậy, cô liên tục nói suy nghĩ cho Tô Gia nhưng ta lại thấy cô chỉ đang quan tâm chính bản thân mình. Người như vậy ở Tô Gia chẳng khác nào một kẻ ăn hại, Tô Gia ta không chứa chấp thứ bỏ đi như cô.”
Tô phu nhân hết bị ba chồng lại tới con riêng của chồng nói đến nghẹn họng, không phải không có gì để nói mà là vì quá tức giận nên không thể phản bác lại lời của Tô Tinh Tinh và ông nội Tô.
Cuối cùng, bà ta vì quá uất hận cho nên đã mất kiểm soát. Hùng hổ chỉ tay về phía Tô Tinh Tinh:
“Mày… chính là mày, tại mày mới khiến con trai tao bị như vậy… Tại mày nên mọi người trong nhà mới không coi mẹ con tao ra gì…”
Tô phu nhân xồ lên định cào mặt Tô Tinh Tinh nhưng bị vệ sĩ và Tô lão gia cản lại.
“Buông ra, ông buông tôi ra. Tôi phải dạy dỗ con khốn đó, chính nó đã bày mưu hãm hại A Luận để A Luận đi gây sự với Bạc Không Vũ. Chính nó… Nó chưa bao giờ coi A Luận là anh trai, bây giờ còn muốn về đây tranh giành tài sản nữa hay sao?”
“Dì Tần, dì nói vậy là sai rồi. Tôi không hề về tranh giành tài sản, đó vốn là của tôi. Ông nội chỉ tạm thời cho con trai dì quản lý, hiện tại cậu ta đã trở thành phế vật, đương nhiên vật về với chủ. Không thể trách ai được. Có trách thì trách con trai dì quá ngu ngốc, hắn ta ăn chơi phá phách thì thôi đi, còn đυ.ng vào vị hôn phu của tôi nữa… Haizzz. Thật đáng tiếc.”