Âm thanh “ứm ứm” cùng ánh mắt nhìn xuống “bên dưới” Bạc Không Vũ của Bùi Kính Nghiệp trông vô cùng xấu xa đen tối. Thế nhưng, cậu ta cũng biết điều. Trước khi Bạc Không Vũ nâng tay tặng cậu ta phát đấm thì cậu ta đã vác theo vali chuồn ra bên ngoài.
Nhìn bộ dạng Bùi Kính Nghiệp thật giống như muốn quay lại đùa bỡn một câu: Đố anh bắt được em!
…
Bệnh viện tư nhân cao cấp bậc nhất thành phố A.
Trước cửa phòng cấp cứu, Tô phu nhân hai hàng nước mắt chảy dài, mascara vì nước mắt mà lấm lem trên gương mặt trang điểm đậm đà. Một người phụ nữ ngoài năm mươi, cho dù có cố dùng phấn son che đi thì vẫn không giấu được nét già nua trên gương mặt.
“Con trai tôi sao lại ra nông nỗi thế này chứ? Trời ơi, con ơi…”
Xung quanh, đám vệ sĩ đứng thành hàng dài, sắc mặt căng thẳng. Ai nấy nghe tiếng kêu gào của Tô phu nhân đều cảm giác bức bách khó chịu, cũng bởi vì bà ta đã kêu khóc mấy tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa ngừng.
Điều này còn khiến cho chồng bà ta là Tô lão gia ở bên cạnh không vui. Vậy nên ngoài mặt an ủi thực chất muốn ra lệnh cho bà ta ngừng khóc:
“Được rồi, bác sĩ chắc chắn sẽ chữa cho A Luận thật tốt, bà đừng khóc nữa.”
Tô phu nhân nào có hiểu ý ông ta, trực tiếp ôm siết lấy ông ta mà khóc.
“Lão gia, anh phải làm chủ cho em và A Luận. Bạc Không Vũ làm như vậy với thằng bé là không nể mặt anh, không nể mặt Tô Gia chúng ta…”
Tô lão gia cau mày, hành động tránh khỏi người Tô phu nhân có chút vô tâm.
“Bà cứ bình tĩnh. Tôi sẽ giải quyết.”
Tô phu nhân xoẹt qua một tia lạnh, nhưng nhanh chóng bị bà ta giấu nhẹm đi.
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra. Bác sĩ và y tá từ bên trong tiến ra ngoài. Tô phu nhân lo lắng chạy tới níu lấy tay bác sĩ.
“Bác sĩ, con trai tôi sao rồi… Bác sĩ, ông nhất định phải cứu lấy con trai tôi…”
Bác sĩ tháo khẩu trang, nhìn gương mặt Tô phu nhân.
“Tô phu nhân yên tâm, tạm thời Tô thiếu đã qua cơn nguy kịch. Chỉ có điều…”
“Làm sao?”
Tô lão gia cất giọng hỏi.
Bác sĩ hơi cúi đầu.
“Tô thiếu bị chấn thương khá nặng, từng nhát đều đánh vào điểm chí mạng. Lần này không tổn hại đến mạng sống quả thực đã là một kỳ tích. Nhưng mà vấn đề sinh con sau này của Tô thiếu, chỉ e là không được nữa…”
“Sao cơ?”
Tô phu nhân như nghe được một tin sét đánh ngang tai.
“Ý bác sĩ là con trai tôi không thể sinh con được nữa hay sao?”
Bác sĩ gật đầu.
“Đúng vậy.”
“Trời ạ… con tôi…”
Tô phu nhân kêu gào nhìn về phía phòng cấp cứu, cả người yếu đuối ngã vào lòng Tô lão gia bên cạnh.
“Thằng bé là con trai độc đinh của Tô Gia, nếu sau này không thể sinh con thì làm sao có thể có con nối dõi tông đường cho Tô Gia đây…?”
Quan trọng nhất chính là từ giờ ở Tô Gia, hai mẹ con bà ta phải sống thế nào? Khi xưa vì bà ta mang thai được con trai cho nên sau khi người vợ cả kia chết đi mới được Tô lão gia đón về.
Mà Tô lão gia cưới bà ta về hoàn toàn không xuất phát từ tình yêu, chỉ là vì đứa con trai của bọn họ mà thôi. Bây giờ chuyện bỗng dưng thành thế này, chắc chắn bọn họ không xong rồi.
Chỉ đáng trách con trai bà ta hành động quá lỗ mãng, chọc ai không chọc lại chọc phải một tên cục súc như Bạc Không Vũ. Bao nhiêu cái gương trước mắt, đám công tử nhà giàu bị hắn ta dạy dỗ rồi mà còn không biết chừng mực. Bây giờ bà ta phải làm thế nào đây?
“Chuyện này không cần dì phải lo lắng.”
Một giọng phụ nữ lanh lảnh vang lên giữa hành lang bệnh viện, không khí nhất thời trở nên trầm lắng. Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía phát ra âm thanh.
Ông nội Tô ánh mắt sắc bén như đao kiếm, vẻ già nua trên gương mặt càng cho người ta một cảm giác gừng càng già càng cay, tuyệt đối là một người không dễ chọc. Ông nội Tô không vui nhìn về phía đám người.