Nữ A Nam O: Alpha Của Tôi Là Dây Leo

Chương 2.2

Diệp Vô Viên cũng muốn xem hai tên nhân loại này rốt cuộc đang làm gì, liền nới lỏng phòng ngự ở phiến lá đó một chút. Mười phút sau, thấy họ vẫn chưa làm rách nổi, cô lại cắt giảm độ ẩm trong phần bị cưa, hai người toát cả mồ hôi, cuối cùng cũng thấy được bên trong lớp thịt lá!

“Có rồi, có rồi! Xem ra dùng cái này cưa cao cấp có tác dụng rồi…”

Người vừa hào hứng nói xong, đã bị người bên cạnh đập cho một cái, hoảng hốt nhìn quanh.

Xác nhận không ai xung quanh, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hạ thấp giọng mắng: “Ngu à, mày muốn để người ta biết hả?”

“Xin lỗi, xin lỗi…”

“Mau lên, cắt thêm một chút rồi thu lại… A a a!”

Diệp Vô Viên lạnh nhạt nhìn hai người kia bị dây leo quấn chặt, hất lên, sau đó dùng một phiến lá thật to, trực tiếp quạt bọn họ bay lên không, văng thẳng ra ngoài.

Trên bầu trời vẽ nên một đường cong cùng tiếng hét thảm thiết chói tai.

Một lát sau, Diệp Vô Viên lại nhắm mắt, nhanh chóng định vị các hướng còn lại, chỗ nào người ta chưa vào được thì thôi, chỗ nào bước chân vào rồi thì cô trực tiếp dùng dây leo và lá cây xử lý gọn gàng.

“Cũng may chúng ta có bạn là Dị Thực nhân, ít nhất còn được nhắc trải thêm một lớp đệm bên ngoài.” Ông lão tóc bạc trắng quay sang nói với Bùi Tẫn, người vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng bên cạnh.

Bùi Tẫn nhìn mấy người vừa mới vào được một lát đã bị văng ra ngoài, bình tĩnh hỏi, “Thầy, còn phải tiếp tục làm như thế này sao?”

Ông lão tóc bạc gật đầu.

Bùi Tẫn đặt tay bên người, khẽ siết thành nắm đấm.

Trên lớp đệm, số người ngã xuống đau đến mức lăn lộn mỗi lúc một nhiều. Những người đứng xem xung quanh cũng tạm thời không dám tiến vào, mãi đến khi trên trời không còn vang vọng tiếng hét chói tai, bọn họ mới rón rén bước lên.

Người bị quăng ra có kẻ vừa rơi xuống đã bật khóc vì đau, có kẻ ngã đến mức hôn mê bất tỉnh, thậm chí có người sau khi bất tỉnh tỉnh lại liền ngồi dậy chửi ầm lên.

“Chúng ta có làm gì đâu, cô ta dựa vào cái gì… Chẳng lẽ Vân Vũ tinh này là của cô ta chắc, cô ta…”

Bùi Tẫn cũng đi qua xem tình hình mấy “bệnh nhân” này, nhưng vừa đến bên cạnh người đang mắng kia, ánh mắt hắn ra hiệu cho một chiến sĩ gần đó. Chiến sĩ lập tức tiến lên, bịt miệng người nọ lại.

Trên tinh cầu Vân Vũ này, Diệp Vô Viên có thể được gọi là “cô ta”, nhưng không có nghĩa là ai cũng có quyền lăng mạ cô. Thậm chí, có rất nhiều từ, bọn họ tuyệt đối không được nói ra.

Hơn nữa, vùng đất cô dùng dây leo chiếm lấy để sinh trưởng, chính là địa bàn của cô.

Người kia nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Bùi Tẫn, lập tức trừng lớn hai mắt, có vẻ càng thêm tức giận.

Hắn là một trong hai người bị thương nặng nhất, một chân gần như bị chặt đứt, cánh tay cũng có vết thương do vũ khí sắc bén gây ra, từ đầu vẫn luôn giấu ra phía sau. Bây giờ bị người ta bịt miệng, hắn liền theo phản xạ vung tay lên, để lộ một phần vết thương.

Bùi Tẫn nhìn hắn, hỏi: “Tại sao lại mặc bộ đồ màu này?” Màu xanh lục đậm, giống hệt màu của đám dây leo.

Người chiến sĩ bịt miệng hắn cũng nới tay ra.

“Tôi chỉ thích màu này thôi, vì cô ấy cũng có màu như vậy, biết đâu sẽ thích những thứ giống cô ấy,” người đó ưỡn cổ lên, vẻ mặt đầy lý lẽ, nhưng tay thì âm thầm rút về phía sau.

Bùi Tẫn khẽ cười lạnh: “Kiểm tra vết thương trên tay hắn, xem là loại vũ khí nào gây ra, và trước khi xác định được thì đừng cho dùng thuốc, để miệng vết thương hở ra như thế.”

“Rõ, Bùi Đại Tướng!”