Nữ A Nam O: Alpha Của Tôi Là Dây Leo

Chương 2.3

Sau khi xử lý xong việc đó, Bùi Tẫn lại nhìn về phía rừng dây leo.

Vô số dây leo xanh mướt phủ kín, liệu có phải vì lý do này…

Ông lão tóc bạc nói, “Dị Thực nhân bình thường sẽ không gϊếŧ người vì mấy chuyện nhỏ nhặt thế này, nhất là với loại người không thể gây tổn thương gì cho cô ấy. Cùng lắm thì bị coi như kiến, như sâu, bị ném ra ngoài thôi, càng lúc chỉ càng mạnh tay hơn.”

Ông lão tóc bạc tiếp lời, “Cô ấy cũng sẽ không để mắt đến kiểu người như vậy, chẳng qua là thả lưới bắt đại thôi.”

Ông lại nói tiếp, “Nhưng nếu là Ma Thực đến… Không, bên phía tin báo về rồi. Mười dị chủng mạnh nhất ngoài tinh hệ đã bắt đầu rục rịch… Bùi Tẫn, lần này chúng ta không thể đánh cược được đâu.”

Khuôn mặt Bùi Tẫn không lộ chút biểu cảm, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời, nơi từng tầng mây đang dần tụ lại.

Trầm mặc rất lâu sau đó, hắn mới khẽ nói, “Tôi là Alpha, cô ấy sẽ không thích tôi.”

Ông lão tóc bạc khẽ cười một cái, nhưng ngay sau đó trời đổ cơn mưa như trút, xối sạch mọi thứ xung quanh, kể cả mái tóc bạc trắng của ông.

Ồn ào đến mức không chịu nổi.

Diệp Vô Viên vốn tưởng sau khi bị cô quăng ra ngoài một lần, mấy người đó sẽ biết điều mà rút lui. Không ngờ chỉ mới hai ngày, lại có người len lỏi được vào.

Lần này đúng là không ai dám động vào lá cây của cô nữa, nhưng lại gây ồn ào đến phát bực. Quăng ra xong rồi, cô còn phải tẩy mùi bám lại trên dây leo nữa.

Qua thêm vài ngày, Diệp Vô Viên đã ra tay nặng hơn nhiều. Nhưng vì không muốn nghe mùi máu tanh, cô chỉ ném người đi xa hơn.

Còn hôm nay, sự ồn ào đã khiến cô không thể ngủ nổi. Mặc kệ có mùi máu hay không, cô nhất định phải ra tay.

Cô vẫn còn muốn ngủ thêm vài ngày nữa.

Diệp Vô Viên nằm dài trên một phiến lá lớn, phơi mình dưới ánh nắng. Một lúc sau, chợt nghĩ đến điều gì đó.

Trên tinh cầu này, không chỉ có mỗi mình cô là Dị Thực nhân. Dù không rõ mình đã ngủ mấy ngàn hay cả chục ngàn năm, nhưng khi vừa bắt đầu sinh trưởng tự nhiên trở lại, cô từng gặp vài “hàng xóm”. Sau một trận đánh qua đánh lại, hàng xóm rút lui về địa bàn cũ, còn cô thì chiếm lấy khoảng đất trống còn lại.

Và mấy vị “hàng xóm” đó…

Diệp Vô Viên lười biếng nhắm mắt lại, vốn dĩ chỉ hơi hé mắt thôi, rồi cảm nhận xung quanh mình, sau đó khẽ điều động về hai hướng.

Nửa tiếng sau, một Dị Thực nhân bồ công anh mang đầy lông mao trắng mềm mại theo gió bay tới, cùng với một Dị Thực nhân hoa hướng dương đầu đĩa to, lôi theo cả cụm lá lẫn rễ chạy đến dưới tán lá lớn của Diệp Vô Viên.

“Lão đại, lão đại, ngài tỉnh rồi sao? Tụi em cứ tưởng ngài còn ngủ thêm chục năm nữa cơ. Em là tiểu đệ phương nam trồng hoa hướng dương của ngài, tên Hướng Đại, trong nhà còn có Hướng Nhị với Hướng Tam nữa…” Hoa hướng dương vừa nói vừa lắc lư cái đầu đĩa, líu lo không ngừng trước mặt Diệp Vô Viên.

Dị Thực bồ công anh liếc mắt nhìn hoa hướng dương đang lắm lời, rồi hỏi thẳng vào trọng điểm: “Lão đại gọi tụi em tới là vì mấy nhân loại bên ngoài đúng không?”

Diệp Vô Viên không nhớ rõ lúc nào mình có nhận tiểu đệ, nhưng vẫn nói thẳng vào chuyện chính: “Đuổi bọn họ đi, nhưng không được để chảy máu.”

Bồ công anh có vô số sợi lông nhỏ bay theo gió, có thể thổi đi xa. Mấy ngày gần đây, nó cũng đã bay xung quanh để nghe ngóng những gì nhân loại đang làm: “Những người này chắc muốn kết thân với ngài, để nhờ ngài giúp đuổi Ma Thực. Thực ra, nếu Ma Thực xuất hiện, bọn họ chỉ cần bị dọa là tự chạy mất thôi.”