Ánh đèn rọi xuống, ngay trước điểm dịch chuyển không xa, một bóng dáng thiếu nữ xuất hiện trước mặt gã hộ pháp to lớn.
“Ôi chao, con gái hả? Trận này thú vị rồi đây.”
“Tiểu Tống thu phế liệu... Cái tên này nghe đã thấy không đứng đắn rồi.”
“Cô ấy mang cái gì sau lưng thế? Thần thần bí bí ghê.”
Ngay khi màn hình hiển thị trận đấu, đám đông lập tức xôn xao bàn tán về đối thủ mới xuất hiện.
“Hạng L0... Khoan đã, điểm số cũng là 0? Đây là tân binh chính hiệu, chưa đánh trận nào trên đấu trường mà cũng dám thách đấu Kẻ Chơi Khỉ à?”
“Không thể nào! Cô ta chưa xem trận trước à? Tự đưa đầu cho người ta vả sao?”
“He he, mạnh tay tàn hoa, tôi thích xem lắm.”
Bên trong khoang mô phỏng toàn diện, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, Tống Thời Tam chẳng hay biết gì về những lời bàn tán của khán giả.
Cô nhìn chằm chằm gã đàn ông trước mặt – người có biệt danh Kẻ Chơi Khỉ, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ dị.
Vừa rồi, khi còn đứng ngoài sân đấu, cô đã để ý thấy bộ giáp của hắn được chế tạo từ hợp kim lam tinh cấp hai chất lượng cực cao. Loại hợp kim này có độ dẻo rất tốt, nhưng so với việc làm giáp, nó thực sự thích hợp hơn để dát mỏng, tạo thành vũ khí sắc bén.
Khoang mô phỏng chỉ cung cấp cơ thể giả lập, hoàn toàn không có giáp bảo hộ hay thiết bị hỗ trợ. Bộ giáp của đối thủ rõ ràng là đồ mang từ bên ngoài vào, không được hưởng thêm bất kỳ cơ chế bảo vệ nào. Hơn nữa, nhìn bề ngoài, nó đã bị mài mòn khá nặng.
Lợi dụng khoảng thời gian đếm ngược, Tống Thời Tam ung dung đặt chiếc túi dài sau lưng xuống đất.
Khán giả bên dưới cũng rướn cổ nhìn chằm chằm, tò mò muốn biết bên trong chứa thứ gì.
Trong ánh mắt chờ mong của hàng ngàn người... cô rút ra một thanh đao thẳng.
Đây là một thanh đao đơn lưỡi dùng để chém và đâm, có cán ghép hợp kim, lưỡi dao thô ráp, không sáng bóng, nhìn qua cũng biết chỉ là hợp kim cấp một loại rẻ tiền. Tay cầm thiết kế với vòng bảo vệ ngón tay, thanh chắn ngón và một thanh chặn ở đốt ngón tay. Phần đầu cán có một khoang rỗng, bên trong được lắp ổ đạn kiểu ổ quay của súng bắn kim.
Khi góc máy lia qua, đạo diễn chương trình còn đặc biệt zoom cận cảnh thanh đao, khiến ai nấy đều hoang mang tột độ.
“Trời ạ! Chẳng lẽ vũ khí cô ta đang cầm là vũ khí nguyên tố?”
“Đùa sao? Nhìn y như miếng sắt vụn ấy.”
“Nghe nói Kẻ Chơi Khỉ có tinh thần lực cấp A, trừ khi vũ khí của cô ta đạt cấp A trở lên, nếu không thì chẳng xi nhê gì đâu.”
“Cả tinh hệ này đếm trên đầu ngón tay mới có mấy nhà thiết kế chế tạo được vũ khí nguyên tố cấp A. Cô ta rốt cuộc là ai?”
...
Trong khi khán giả xôn xao bàn luận, thời gian đếm ngược cuối cùng cũng về 0.
Trận đấu bắt đầu!
Kẻ Chơi Khỉ đã sớm để ý đến thanh vũ khí kỳ lạ trong tay cô gái trước mặt.
Một thanh đao, nhìn thế nào cũng thấy chẳng khác gì mảnh sắt vụn. Nhưng thái độ điềm tĩnh của người cầm đao lại khiến người ta có cảm giác như cô đang nắm trong tay một món thần binh tuyệt thế.
Hắn có chút khó hiểu. Cẩn thận một chút vẫn hơn, nên lập tức bỏ hẳn dáng vẻ lông bông ban nãy, thu về toàn bộ năng lượng nguyên tố, nghiêm túc bày ra tư thế phòng thủ.
Thấy đối phương nhường mình ra tay trước, Tống Thời Tam cũng không khách sáo, cô hạ thấp vai, giơ cao thanh đao thẳng.
Ánh đao lóe lên, nhưng Tống Thời Tam chẳng hề di chuyển. Thay vào đó, cô vung tay ném ra một đường vòng cung hoàn mỹ.
Theo quỹ đạo đó, một vật thể đen tròn lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất, lăn thêm hai vòng rồi dừng lại bên trái Kẻ Chơi Khỉ.
Khán giả: "???"
“Đậu má! Lựu đạn? Ai lại đi đánh võ đài mà quăng lựu đạn chứ!” Một tiếng hét đầy hoảng hốt vang lên từ hàng ghế khán giả.
“Mau tránh ra!!!”
Phản xạ của Kẻ Chơi Khỉ cũng không phải dạng vừa, hắn lập tức tụ khí, những đường vân vàng kim bao phủ khắp cơ thể. Ngay khi khán giả tưởng hắn sẽ nhảy sang bên né tránh, bước chân hắn lại đột ngột khựng lại.
Cùng lúc đó, Tống Thời Tam cũng lao vυ't tới như mũi tên rời cung, mũi đao nhắm thẳng vào bên phải của Kẻ Chơi Khỉ.
Nhát đao này... lại chém hụt.
“Chiêu trò vặt.” Kẻ Chơi Khỉ bật cười, nhấc chân nghiêng người, dễ dàng né được đòn đánh lén này.
Ban nãy đúng là hắn định nhảy tránh, nhưng trong thoáng chốc, hắn bắt gặp tư thế tấn công của đối phương qua khóe mắt. Chỉ một cái liếc nhìn đã đủ để hắn nhận ra ý đồ của cô gái này.