Luận Mức Độ Phù Hợp Của Nhóm Học Viện Cảnh Sát Và Trứng Bảo Hộ

Chương 6

Kazami Yuya: “Tăng tốc! Tiếp tục tăng tốc!”

Karasuma Kaoru: “Không được không được! Sắp đυ.ng rồi aaa!”

Cuối cùng, họ cũng đến được đích trong gang tấc, có nguy hiểm nhưng không sao.

Kazami Yuya nhìn Curacao đang lái xe ngược chiều từ xa, khóe miệng nhếch lên một đường cong “mọi thứ đều trong tầm kiểm soát”.

Nhưng điều Kazami Yuya không lường tới là, bên này còn có một tay súng bắn tỉa của FBI, một phát đạn trúng vào bánh trước của xe Curacao.

Curacao vội đánh lái để cứu vãn tình thế, nhưng lại đâm vào xe bên cạnh, bị phản lực đẩy ra ngoài, cả người lẫn xe rơi xuống khỏi cầu vượt.

Chiếc xe Curacao cướp được không chịu nổi cú va chạm mà phát nổ.

Luồng nhiệt khổng lồ cuốn tới, làm chiếc xe của Karasuma Kaoru cũng bị lật nhào.

Karasuma Kaoru mặt mày lem luốc, hồn vía chưa kịp định, bò ra từ chiếc xe lật nghiêng. Nỗi sợ hãi tích tụ từ trước dâng trào, cuối cùng hóa thành ba “bể nước mắt” tuôn trào.

Hu hu hu hu! Đáng sợ quá đi mất!

Lòng Karasuma Kaoru tràn ngập cảm xúc tiêu cực: vừa sợ hãi trước công việc đầy rủi ro của công an, vừa tiếc nuối vì để Curacao nhân loạn trốn thoát, nhưng nhiều hơn cả là sự chán nản với bản thân vô dụng.

Từ năm ba tuổi, cô đã lập chí trở thành một cảnh sát oai phong lẫm liệt.

Để đạt được mục tiêu đó, cô học Taekwondo, thi đỗ trường cảnh sát, và tích cực gặp bác sĩ tâm lý để chữa trị PTSD.

Chuẩn bị bao nhiêu như vậy, cô từng nghĩ mình làm được.

Nhưng ngay ngày đầu tiên làm cảnh sát công an, cô đã khiến bản thân thảm hại thế này… Một mình như vậy, bao giờ mới trở thành một cảnh sát công an xuất sắc đây?

Bị hiện thực dạy cho một bài học, Karasuma Kaoru ngẩng đầu buồn bã, nhìn bầu trời đêm đen kịt và vầng trăng lưỡi liềm mảnh mai.

Đột nhiên, một vệt sáng trắng chói mắt xẹt qua bầu trời.

Là sao băng!

Karasuma Kaoru vội chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện với sao băng.

“Cầu xin! Hãy để tôi trở thành một cảnh sát công an max điểm kỹ năng nhé!”

__________

Ánh nắng ấm áp buổi sáng xuyên qua tấm rèm lụa hồng nhạt, những sợi lông tơ nhỏ trên mặt Karasuma Kaoru được phủ một lớp vàng nhạt, hàng mi cong vυ't để lại bóng mờ lớn trên gương mặt hồng hào đang say ngủ của cô.

“Đinh đinh đong đong đinh đinh đong~”

Karasuma Kaoru mơ màng cử động cơ thể, mắt còn chưa mở, vươn tay dài tắt chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.

Hôm nay là thứ Bảy, có thể ngủ nướng.

Zzzzzzzz…

Ừm, lạ thật, hình như có gì đó cấn vào đùi cô.

Karasuma Kaoru thò tay vào chăn mò mẫm, chạm vào một vật nhỏ tròn trịa cỡ bàn tay.

Là cái gì vậy nhỉ?

Karasuma Kaoru miễn cưỡng mở một mắt, nhìn thứ trong tay mình.

Ồ, là một quả trứng màu đen.

Thế thì không sao.

Karasuma Kaoru buông hai tay, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Zzzzz…

! Khoan đã!

Trứng?! Lại còn là trứng đen?!

Karasuma Kaoru bật dậy khỏi giường, cơn buồn ngủ bị dọa chạy mất dép.

Cô đội mái tóc rối bù, ngẩn ngơ nhìn quả trứng trong tay.

Đây là một quả trứng đen bóng, chính giữa in hình hoa anh đào vàng của huy hiệu cảnh sát, kích thước nằm giữa trứng vịt và trứng ngỗng, bề mặt trơn nhẵn, ấm áp như nhiệt độ cơ thể người – chắc là do được ủ trong chăn.

Karasuma Kaoru cân thử trọng lượng quả trứng đen, cảm thấy hơi nặng tay, rồi đưa lên tai lắc lắc… không có tiếng vật gì va chạm bên trong.

Kỳ lạ thật, rốt cuộc đây là cái gì?

Karasuma Kaoru vén chăn lên để xem liệu nguồn gốc của quả trứng có để lại manh mối gì không, nhưng lại một lần nữa giật mình.

Sao, sao trên giường còn có hai quả trứng nữa vậy?

Một quả màu tím nhạt, một quả màu xanh nhạt, chính giữa vỏ trứng cũng in hình hoa anh đào vàng.

Rốt cuộc là ai đặt chúng lên giường cô vậy?

Chẳng lẽ hôm nay là một ngày lễ đặc biệt nào đó mà cô không biết, nên được tặng trứng màu?

Karasuma Kaoru xỏ dép lê, “bạch bạch” chạy ra khỏi phòng ngủ, định đi hỏi Tatsu – người giúp việc cô thuê để làm việc nhà.

Một tháng trước, sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, để tiện cho công việc, Karasuma Kaoru không còn sống cùng bố mẹ ở biệt thự nữa, mà chuyển đến một căn hộ độc thân ở trung tâm Tokyo, cách Sở Cảnh sát Tokyo rất gần, đi bộ 10 phút là tới.