Luận Mức Độ Phù Hợp Của Nhóm Học Viện Cảnh Sát Và Trứng Bảo Hộ

Chương 5

Nói xong, Furuya Rei không chút do dự, lập tức nhảy qua cửa sổ đuổi theo.

Karasuma Kaoru chỉ kịp nhìn thấy mái tóc vàng rực rỡ của anh.

Nhận được lệnh, đám công an ùa theo sau như một đàn ong vỡ tổ.

Kazami Yuya không rời đi. Một tay anh bị Curacao đá gãy, tay còn lại đỡ Karasuma Kaoru đứng dậy, đôi mắt nhỏ sau cặp kính ánh lên chút dò xét: “Karasuma, trưa nay cô không phải đã xin nghỉ về nhà rồi sao? Sao giờ này lại xuất hiện ở đây?”

Karasuma Kaoru mượn lực đứng lên, không vui phồng má: “Tôi bị Watanabe đánh thuốc mê nhốt trong phòng chứa đồ.”

Cô không ngờ rằng lại có người dám đánh thuốc cô ngay trong Sở Cảnh sát Tokyo.

Dù sao thì cũng tại cô đã hạ thấp cảnh giác ở nơi tưởng chừng an toàn, nên mới dễ dàng bị Watanabe ra tay.

Điểm này phải sửa!

Phải luôn giữ cảnh giác mọi lúc mới được!

Hai người nhanh chóng chạy xuống lầu.

Kazami Yuya đưa một chùm chìa khóa xe cho Karasuma Kaoru: “Karasuma, cô lái xe đi.”

Karasuma Kaoru có bằng lái, nhưng kỹ năng lái xe thì thật sự bình thường, hơn nữa xe chạy nhanh một chút là trái tim nhỏ bé của cô không chịu nổi.

Nhưng lúc này, các cảnh sát công an khác đều đã đuổi theo ra ngoài. Karasuma Kaoru nhìn cánh tay trái vô lực của Kazami Yuya, đành nuốt lại lời từ chối đã đến bên miệng, ngồi vào ghế lái và khởi động xe.

Kazami Yuya có thể đạt được vị trí hiện tại ở tuổi ba mươi, quả nhiên không phải dạng vừa. Khả năng phân tích dữ liệu của anh rất mạnh, chẳng mấy chốc đã suy ra tuyến đường chạy trốn có thể của Curacao, đồng thời chỉ huy các đồng nghiệp công an khác phối hợp bao vây.

Dưới sự chỉ đạo của Kazami Yuya, Karasuma Kaoru lái xe lên đường cao tốc.

“Tăng tốc! Phải đến lối ra bên phải của cao tốc Meishin trong vòng năm phút!”

Karasuma Kaoru căng thẳng tột độ, không ngừng quan sát tình hình đường trước sau, mãi đến khi rẽ vào đoạn đường ít xe cộ, cô mới có chút thời gian rảnh để trả lời Kazami Yuya.

“Nhưng mà, ngài Kazami, giờ đã là tốc độ tối đa rồi, nếu tăng thêm nữa thì sẽ vượt tốc độ cho phép mất!”

“Vượt thì vượt! Nếu để Watanabe mang tài liệu chạy thoát, cả thế giới sẽ rơi vào khủng hoảng!” Nếu giờ là Kazami Yuya lái xe, anh chắc chắn đã đạp ga hết cỡ.

“Nghiêm trọng vậy sao?” Karasuma Kaoru hít một hơi, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi đang cuộn trào trong lòng: “Được thôi…”

Karasuma Kaoru run rẩy đạp ga, cơ thể cứng đờ, tay run lẩy bẩy, lách qua từng chiếc xe một cách đầy nguy hiểm.