Biết đứa bé vẫn còn, cảm xúc bị dồn nén bấy lâu trong lòng Chung Huỷ như vỡ òa. Nước mắt lập tức dâng tràn hốc mắt.
Phụ nữ khi mang thai thường bị rối loạn hormone, tâm trạng dễ dao động hơn bình thường. Bác sĩ Trần nhìn cô khóc, cứ tưởng cô đang lo lắng về chính sách kế hoạch hóa gia đình.
Năm 1992, quy định kế hoạch hóa gia đình ở Thanh Lệ rất nghiêm ngặt. Với một công nhân viên chức nhà nước như Chung Huỷ, nếu sinh con thứ hai, cô không những bị sa thải mà còn phải nộp phạt năm nghìn tệ.
Năm nghìn tệ đối với một công nhân bình thường ở Thanh Lệ là số tiền khổng lồ, tương đương với hai năm tiền lương!
Bác sĩ Trần vốn quen biết với cha mẹ Chung Huỷ, nên dịu giọng khuyên nhủ: “Cô về bàn bạc với Giang Thịnh xem có nên giữ đứa bé không...”
Chung Huỷ đặt tay lên bụng. Đời trước, cô từng trải qua nỗi đau mất con, cảm giác cô độc, tuyệt vọng khi con gái không còn nữa. Đó là điều cô không bao giờ muốn lặp lại.
Bây giờ, khi đứa bé vẫn đang bình yên trong bụng, cô không thể nào bỏ nó đi.
Tiền phạt có thể trả bằng số tiền Giang Thịnh để lại. Cô không còn chút do dự nào nữa. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đã kiên định hơn bao giờ hết: “Bác sĩ Trần, không cần bàn bạc gì cả, tôi chắc chắn sẽ sinh đứa bé này.”
Thấy cô quyết tâm như vậy, bác sĩ Trần không khuyên nữa, chỉ dặn dò: “Vậy tôi kê cho cô thuốc bổ sung progesterone. Kết quả siêu âm cho thấy thai nhi vẫn ổn, nhưng chỉ số hormone hơi thấp, cần bổ sung thêm.”
Nói rồi, bà dặn cô nghỉ ngơi nhiều hơn, tránh ngồi lâu, một tháng sau quay lại tái khám.
Cầm đơn thuốc và kết quả xét nghiệm trên tay, Chung Huỷ đứng lặng trước cổng bệnh viện một lúc lâu. Nhìn những bà mẹ bầu và những đứa trẻ qua lại, cô không kìm được nước mắt.
Đời trước, cô đã thất bại trong vai trò làm mẹ. Hòa Hòa bỏ học từ năm lớp chín, lăn lộn ngoài xã hội, cuối cùng bị đâm chết trong một vụ hỗn chiến ở quán bar khi mới mười sáu tuổi.
Bây giờ, đứa bé này vẫn còn. Hòa Hòa vẫn còn. Mọi thứ vẫn còn kịp!
Lòng cô tràn đầy biết ơn. Biết ơn vì ông trời đã cho cô một cơ hội nữa để làm mẹ.
Trên đường đi đón con tan học, Chung Huỷ theo trí nhớ rẽ vào chợ, mua món cá mà con gái thích ăn, rồi mua thêm một con gà.
Đứng trước cổng trường, cô chợt nhớ ra mình đi vội quá, tóc còn chưa kịp chải lại. Nhìn xung quanh, không ít bà mẹ ăn mặc xinh đẹp, trẻ trung.
Hòa Hòa rất thích đẹp, cũng rất sĩ diện. Nghĩ vậy, Chung Huỷ vội vàng chỉnh lại tóc tai.
Vừa xong thì chuông tan học reo lên. Một nhóm học sinh ùa ra.
Giữa đám trẻ, Hòa Hòa khoác cặp sách, lững thững đi ra, trông có vẻ uể oải. Nhìn con gái gầy nhom, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tim Chung Huỷ nhói lên.
“Giang Gia Hòa!”
Nghe có người gọi mình, Hòa Hòa ngơ ngác nhìn quanh. Khi thấy mẹ giữa dòng người, đôi mắt cô bé lập tức sáng lên.
“Mẹ! Sao mẹ lại tới đón con?”
Dạo gần đây, ba mẹ suốt ngày cãi nhau. Đã lâu lắm rồi mẹ không tới trường đón cô nữa. Toàn là cô tự đi về một mình.
Chung Huỷ ôm chặt con gái vào lòng. Cảm giác mất rồi tìm lại được, không gì có thể sánh bằng.
Đời trước, cô đã dành toàn bộ tâm tư cho Giang Thịnh. Anh ta bận công tác, đi công tác khắp nơi, cô lại bỏ cả con gái để theo anh ta đến vùng Hải Nam xa xôi.
Đến khi quay lại, mới phát hiện con bé suốt ngày trốn học, đánh nhau, tụ tập với đám hư hỏng.
.....
Giang Gia Hòa bị mẹ ôm chặt cứng, mặt nhăn lại.
Mẹ hôm nay sao vậy nhỉ? Ôm chặt thế này, làm mình đau cả xương!
Trên đường về nhà, Chung Huỷ nắm tay con gái, nghe cô bé kể về những chuyện ở trường.
Lúc nãy trong đám học sinh, Hòa Hòa trông nhỏ xíu, tóc khô vàng, quần áo lại cũ kỹ, lấm lem.
Chung Huỷ xót xa vô cùng. Cô đã từng quá vô tâm với con gái của mình.
Về đến nhà, trời đã hơn năm giờ chiều, mây đen kéo đến, có vẻ sắp mưa.
Vừa mở cửa, Chung Huỷ lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá. Không cần nhìn cũng biết Giang Thịnh đã về rồi.
Có lẽ do đang mang thai, hoặc cũng có thể do đã ly thân với Giang Thịnh nhiều năm ở kiếp trước, đã lâu rồi cô không còn quen với mùi thuốc lá nữa.
Cô che miệng, cố nén cơn buồn nôn.
Giang Thịnh đang đứng trên ban công hút thuốc. Nghe thấy tiếng động, anh ta quay lại nhìn thoáng qua rồi lạnh lùng quay đi.
Chung Huỷ cúi xuống, ghé sát tai con gái thì thầm: “Tối nay mẹ nấu canh cá cho con. Nhà hết nước tương rồi, con xuống dưới mua giúp mẹ nhé.”
Được mẹ giao nhiệm vụ quan trọng, Giang Gia Hòa lập tức phấn khởi ưỡn thẳng lưng, cầm tiền chạy tung tăng xuống cầu thang.
Chung Huỷ xách túi thức ăn vào bếp, trong đầu nhớ lại nguyên nhân dẫn đến trận cãi vã lần này: Giang Thịnh lén lút cho Từ Diệu Thanh mượn một khoản tiền.
Khi cô phát hiện, hai người đã cãi nhau to, cô tức giận ném vỡ bình nước nóng. Giang Thịnh giận dữ đòi ly hôn, nói sẽ để lại toàn bộ tiền tiết kiệm và căn nhà cho cô. Cô không chịu, thế là hai người cứ giằng co mãi.
Căn nhà này là nhà tập thể do nhà máy phân cho Giang Thịnh khi anh ta còn làm thợ điện. Vì khi đó cô đang mang thai, đúng lúc nhà máy chia nhà, nên hai người vội vã đăng ký kết hôn để nhận căn hộ bốn mươi mét vuông này.
Kiếp trước, Giang Thịnh vốn chẳng thèm để mắt đến căn nhà này. Sau khi chuyển vào biệt thự, anh ta đã cho thuê lại.
Sau đó, Chung Huỷ mới biết được, người thuê chính là Từ Diệu Thanh.
Bây giờ nghĩ lại, cô chẳng còn chút cảm xúc nào nữa. Lúc này, trong nhà vẫn còn khoảng bốn đến năm vạn tệ tiền tiết kiệm.
Nếu Giang Thịnh chấp nhận ra đi tay trắng để ly hôn, chứng tỏ anh ta đã quyết tâm dứt khoát.
Kiếp trước, vì cô sảy thai, anh ta áy náy nên cuối cùng không ly hôn nữa. Nhưng bây giờ, cô không còn muốn níu kéo người đàn ông này nữa.
Chung Huỷ thu hồi suy nghĩ, đứng bên bồn rửa tay một lát, rồi bước ra khỏi bếp, đi thẳng ra ban công.
Ban công không có lấy một chút gió, tiếng ve kêu dưới sân chung cư vang vọng khắp không gian chật hẹp. Giang Thịnh dựa vào lan can, lặng lẽ nhìn xuống dưới.
Chung Huỷ hít một hơi thật sâu, rồi lạnh nhạt nói: “Sáng mai tôi sẽ xin nghỉ. Chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”