Chung Huỷ tỉnh giấc giữa tiếng ve kêu inh ỏi. Chiếc chiếu dưới người cô bị mồ hôi thấm ướt, cả người như vừa được vớt lên từ nước.
Mất điện sao?
Cô mở mắt trong cơn mơ màng, nhưng ngay lập tức nhận ra điều gì đó không đúng. Trên bức tường đối diện, không phải chiếc máy điều hòa hiện đại mà là một cuốn lịch treo tường của một nữ minh tinh. Người phụ nữ trên lịch có mái tóc dài thẳng, đang cười dịu dàng, vẻ đẹp vừa trong sáng vừa quyến rũ.
Chung Huỷ nhìn kỹ hơn, cô quá quen với nữ minh tinh này. Trước đây, cô đã từng để kiểu tóc mái bằng giống hệt chỉ vì Giang Thịnh từng buột miệng khen “đẹp” khi xem tivi.
Ánh mắt cô dừng lại ở con số trên lịch: 1992.
Chung Huỷ dụi mắt, nhìn lại một lần nữa. Không sai, đúng là năm 1992.
Chiếc tủ gỗ cũ kỹ ở góc phòng cũng khiến cô thấy quen thuộc, đây chẳng phải là món đồ cô mua khi kết hôn sao?
Không đúng!
Cô nhớ rất rõ, trước khi mất ý thức, mình đang nằm trên sàn nhà tắm lạnh lẽo, không phải ở đây. Sao vừa mở mắt ra lại trở về quá khứ?
Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi ngã xuống. Đó là Tết Nguyên Tiêu, như mọi năm, chỉ có một mình cô ở nhà. Cô tắm rửa xong, mặc đồ ngủ, còn chưa kịp xỏ tất thì bất ngờ thấy chóng mặt. Vài giây sau, cô ngã xuống đất.
Sau đó, cô bắt đầu nôn mửa, nôn đến mức kiệt sức, muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại không nghe lời.
Cô không biết mình đã nằm đó bao lâu. Ngoài cửa sổ, tiếng dao thớt vang lên, có người đang chuẩn bị bữa tối.
Giang Thịnh... chắc đang cùng người vợ thứ ba ăn mừng Tết Nguyên Tiêu nhỉ?
Cô nghĩ đến con gái Hòa Hòa, trái tim đau nhói như bị kim châm. Đứa con gái duy nhất của cô đã rời xa cô 20 năm rồi.
Sẽ không có ai đến cứu mình.
Chung Huỷ nghĩ thầm. Đã gần sáu mươi năm cuộc đời, cô đã nếm trải đủ mọi cay đắng ngọt bùi, cũng đến lúc kết thúc.
Nằm yên trên sàn nhà, cô cảm nhận làn gió lạnh lùa qua đôi chân trần. Ít nhất, trước khi ngã xuống, cô còn kịp mặc quần áo ngủ, không đến mức phải chết trong cảnh xấu hổ.
Bên ngoài, tiếng trẻ con nô đùa vang lên, từng đợt pháo hoa sáng rực cả bầu trời.
Cô nhắm mắt lại, hình ảnh về cuộc đời hiện lên như một thước phim tua nhanh.
Nếu có kiếp sau, mình nhất định sẽ không sống như thế này nữa!
Ý nghĩ vừa lóe lên, cô mở mắt ra lần nữa và phát hiện mình đã quay về mùa hè năm 1992.
Năm đó, Hòa Hòa mới học lớp một. Cả gia đình ba người vẫn đang sống trong khu tập thể nhà máy dệt may quốc doanh. Căn nhà chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, chật chội đến mức con gái cô không có nổi một chiếc bàn học riêng.
Chung Huỷ vừa định xuống giường thì ánh mắt cô chạm vào một chiếc phích nước vỡ nằm lăn lóc trên sàn. Tấm gương trên bàn trang điểm cũng có một vết nứt dài, hai chiếc ghế đổ nghiêng ngả.
Căn phòng vẫn còn vương dấu vết của một trận cãi vã kịch liệt.
Chung Huỷ ngồi bên mép giường, hồi tưởng lại.
Đúng rồi, trong suốt mấy chục năm hôn nhân, cô và Giang Thịnh chỉ có duy nhất một lần đập phá đồ đạc, đó là vì bạn gái cũ của anh ta Từ Diệu Thanh.
Cô lặng lẽ đứng dậy, đi dép vào, cầm chổi và hót rác từ ban công rồi quét dọn những mảnh vỡ trên sàn. Vừa làm, cô vừa lẩm bẩm:
"Đập đồ thì cũng chỉ mình mình tốn tiền mua lại thôi, làm vậy có đáng không?"
Đột nhiên, cô sững người.
Năm 1992...
Chung Huỷ hốt hoảng cúi đầu nhìn xuống bụng mình.
Hè năm đó, cô và Giang Thịnh cãi nhau dữ dội, suýt chút nữa ly hôn. Nhưng quan trọng hơn, cô đã mất đi đứa con trong bụng vì cú sốc ấy!
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến cô đứng chết trân tại chỗ.
Không được! Phải đến bệnh viện!
Cô nhanh chóng trấn tĩnh lại. Hòa Hòa mới học lớp một, con bé vẫn còn khỏe mạnh... Chỉ cần cô giữ gìn cẩn thận, đứa bé trong bụng sẽ không bị mất!
Nhìn đồng hồ treo tường, mới hai giờ chiều. Vẫn còn kịp!
Chung Huỷ lập tức rời khỏi nhà, đi thẳng đến bệnh viện và tìm bác sĩ Trần, người đã đỡ đẻ cho Hòa Hòa năm xưa.
"Đã hơn hai tháng rồi."
Bác sĩ Trần xem kết quả xét nghiệm, giọng trách móc:
"Cô bất cẩn quá đấy! Đây đâu phải lần đầu làm mẹ, sao lại không biết mình có thai chứ?"