Nhân viên nữ tóc ngắn đang đeo tai nghe, tay bận rộn chơi game, không ngẩng đầu lên đáp: “Giờ toàn tự thanh toán thôi. Tôi sắp vô trận rồi, cô tự lo được không?”
“Tôi muốn gọi điện thoại!” Thẩm Giác Hạ nâng cao giọng, âm thanh có phần gay gắt.
“Có bệnh à? Giờ ai mà không có điện thoại chứ…” Nhân viên ngẩng đầu lên, thoáng sững sờ.
Cô gái này trông giống hệt nhân vật trong truyện tranh cô thích, cứ như bước ra từ thế giới hai chiều vậy.
“Cô cứ từ từ đi. Chờ tôi đánh xong ván này, tôi cho cô mượn điện thoại.” Giọng nhân viên bất giác dịu lại, tai nóng lên.
“Cô tốt nhất là nhanh lên.” Thẩm Giác Hạ thiếu kiên nhẫn dậm chân, cắn môi.
Chẳng lẽ không thấy cô đang sốt ruột sao? Lúc này mà còn chơi game gì chứ? Chắc chắn thua luôn!
Cùng lúc màn hình điện thoại chuyển sang màu đỏ, dòng chữ “Defeat!” hiện to giữa màn hình.
“Hừ, tôi nói có sai đâu!” Thẩm Giác Hạ đè nén khóe môi muốn nhếch lên, đưa bàn tay trắng nõn ra: “Đưa điện thoại đây. Tôi phải gọi cho chị của tôi.”
“Cãi nhau với người nhà hả? Hài, mấy cô tiểu thư như cô ta gặp nhiều rồi…” Nhân viên chưa nói hết câu, điện thoại đã bị Thẩm Giác Hạ giật lấy.
“Nhiều lời quá!” Thẩm Giác Hạ thầm mắng, tay thuần thục bấm số: “Chị của tôi là tổng tài tập đoàn Thẩm thị. Cô giúp tôi, chị ấy chắc chắn sẽ gửi hậu tạ cho cô.”
“Ha ha.” Nhân viên cười gượng hai tiếng, không biết đáp sao.
“Reng reng reng…”
“Reng reng reng…”
Tiếng tút tút máy bận vang vọng trong cửa hàng tiện lợi không lớn không nhỏ.
Nhân viên đứng dậy, giơ tay về phía Thẩm Giác Hạ: “Bên kia không ai nghe máy. Thôi bỏ đi nhé?”
Thẩm Giác Hạ nắm chặt điện thoại, vành mắt đỏ hoe: “Chị ấy sẽ không không nghe điện thoại của tôi.”
Lo lắng cô sẽ khóc thật trong tiệm, nhân viên vội an ủi: “Cô có nhớ nhầm số không? Hay chị cô đang bận?”
“Sao có thể nhớ nhầm? Tôi chỉ nhớ mỗi số của chị ấy thôi.” Dù trong lòng đã mất tự tin, cô vẫn gượng nói: “Dù bận thế nào, chị ấy cũng sẽ nghe máy của tôi!”
“Nhưng giờ chẳng phải không nghe sao.” Nhân viên quay mặt đi, lẩm bẩm nhỏ.
“Cô nói gì!” Thẩm Giác Hạ dựng tai, bất mãn nhìn cô ta: “Tôi sẽ gọi thẳng đến công ty của chị, nhờ thư ký tìm tỷ ấy.”
“Xin chào, đây là tập đoàn Thẩm thị.”
“Tôi tìm Thẩm Đinh Hàn.”
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Tôi gặp chị của tôi có cần hẹn trước bao giờ đâu.”
“Đô đô đô…”
Rõ ràng, đầu bên kia cúp máy luôn.