Bạch Nguyệt Quang Nàng Thật Là Tâm Cơ

Chương 1.1: Đau lòng

“Thấy rõ chưa?”

Thẩm Tòng Quân ném tờ xét nghiệm ADN vào mặt Thẩm Giác Hạ, cười lạnh nói: “Mày không phải con gái tao, nó mới là.”

Thẩm Giác Hạ khom người nhặt tờ giấy rơi dưới đất lên. Từng chữ trên đó cô đều nhận ra, nhưng cô không biết phải chấp nhận sự thật này thế nào.

“Cút đi. Từ hôm nay trở đi, tao không muốn thấy mày xuất hiện ở Thẩm gia nữa.” Sau bao năm chờ đợi, cuối cùng cũng đuổi được cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt này ra khỏi nhà, Thẩm Tòng Quân lộ rõ vẻ đắc ý trên mặt.

“Dì Hứa, đây là hành lý của nhị tiểu thư.”

Hứa Thanh cúi đầu, không đành lòng nhìn thẳng vào Thẩm Giác Hạ đang khóc đến mức nước mắt giàn giụa.

“Nhị tiểu thư cái gì? Nó chỉ là đồ giả thôi.”

Thẩm Tòng Quân một đạp đá lật vali hành lý, ngẩng cằm cao ngạo, ánh mắt khinh miệt nhìn Thẩm Giác Hạ: “Tao đã nói rồi, nhà chúng ta sao có thể sinh ra loại ngu dốt như mày.”

Tiểu công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn đâu đã từng gặp cảnh này. Thẩm Giác Hạ rưng rưng nước mắt, nhặt con thỏ bông lông xù rơi ra từ vali lên. Đây là món quà tỷ tỷ tặng cô.

“Tôi muốn gọi điện cho chị.”

Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, cắn chặt đôi môi anh đào, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Đáy mắt Thẩm Tòng Quân lóe lên tia u ám, sắc mặt thoáng thay đổi, lạnh lùng nói: “Mày tưởng mình là cái thá gì? Sự thật đã phơi bày, vậy mà còn mặt dày gọi Đinh Hàn là tỷ tỷ? Nếu nó biết mày chỉ là kẻ lừa đảo thì…”

Bàn tay nắm chặt lỗ tai con thỏ cứng đờ trong giây lát.

Ngực Thẩm Giác Hạ khẽ phập phồng, nước mắt nghẹn ngào như muốn trào ra. Cô khẽ ngẩng mặt lên, nhìn Thẩm Tòng Quân đứng trên bậc thang: “Ông nói không tính. Tôi muốn tự mình hỏi chị ấy.”

Thẩm Tòng Quân cười nhạo, liếc mắt ra hiệu cho dì Hứa, giọng điệu mỉa mai: “Mày muốn tìm ai thì tìm, nhưng đồ của Thẩm gia, mày đừng hòng mang đi thứ gì.”

Mười phút sau, chiếc váy công chúa cao cấp trên người cô bị thay bằng một chiếc áo phông trắng bạc màu, ngay cả điện thoại cũng bị tịch thu.

Nhớ lại những uất ức vừa trải qua, Thẩm Giác Hạ tức đến nghiến răng.

Môi trề ra, cô hùng hổ bước đi trên con đường núi của khu biệt thự. Đến khi đôi giày vải không vừa chân cọ xát đến sưng đỏ, cô mới tìm được một cửa hàng tiện lợi đang mở cửa.

“Tôi muốn gọi điện thoại.”