Tứ Đại Danh Bộ Đấu Cương Thi: Thiết Bố Sam

Chương 15: Súy Đầu Lam

Một lúc sau mới nghe Lâm Ngạo Nhất khàn giọng hỏi lại:

– Ngươi thật sự muốn biết tại sao?

Vô Tình gật đầu.

Lâm Ngạo Nhất nhìn chăm chú vào Vô Tình, nói từng chữ từng câu:

– Bởi vì làm kẻ địch với ngươi cũng không dễ chịu.

Vô Tình nhìn hắn, ánh mắt đã có phần khác biệt.

Lâm Ngạo Nhất đã mở đầu, liền dứt khoát nói tiếp:

– Ta vẫn thích làm bằng hữu với ngươi, không thích làm kẻ địch của ngươi.

Vô Tình thậm chí nhìn hắn với vẻ đồng tình:

– Ngươi vốn cũng là bằng hữu của ta.

Lâm Ngạo Nhất kích động nói:

– Không, không! Ngươi là người trên quan đạo, còn là người trên hiệp đạo, ngay từ đầu chúng ta đã không cùng đường, ta chỉ chặn đường ngươi mà thôi! Vừa bắt đầu chúng ta đã đối lập, không phải bạn mà là địch!

Vô Tình bình tĩnh hỏi ngược lại:

– Tại sao? Ngươi không nhất định phải đi trên ma đạo, ngươi có thân thủ rất tốt, cần gì làm giặc? Huống hồ ta và rất nhiều đại đạo cũng trở thành hảo hữu, Dương Quan đạo, cầu độc mộc đường rộng như trời, mỗi người một bên, đường ai nấy đi, không ai ngăn cản người khác, mọi người vẫn là bằng hữu tốt, huynh đệ tốt.

Lâm Ngạo Nhất tỏ vẻ không tin:

– Ngươi là quan sai, lại là danh hiệp, có đại đạo đại tặc nào dám kết giao bằng hữu với ngươi? Hảo hán trên hắc đạo bị ngươi bắt giữ, không vào thiên lao thì cũng bị chém đầu, ai dám cùng ngươi xưng huynh gọi đệ?

Vô Tình cười một tiếng nói:

– Có, còn có rất nhiều.

– Ai?

– Thẩm Hổ Thiền.

Nhắc đến cái tên này, mắt của Vô Tình cũng sáng lên:

– Cùng với Thất Đại Khấu của y.

Nghe được cái tên này, Lâm Ngạo Nhất cũng không phản bác.

– Là phật hay ma, hoàn toàn bằng một ý niệm.

Vô Tình nói:

– Là địch hay bạn cũng thế.

– Không đúng!

Gò má Lâm Ngạo Nhất nổi gân xanh, nếu không phải toàn lực ức chế, trong nháy mắt vừa rồi hắn đã gần như muốn phát lực bẻ cổ Vô Tình:

– Ngươi đã lêи đỉиɦ Nghi Thần thì đã là kẻ địch của ta, một khi thành địch, không sống thì chết, cho nên cũng chỉ có thể một mất một còn. Huống hồ ta đã ra tay với ngươi, không còn đường lui nữa!

– Thực ra, ngươi sở dĩ không thể thả lỏng, ta cũng biết nguyên nhân.

Vô Tình nói:

– Bản thân ngươi chính là một đỉnh Nghi Thần.

– Cái… cái gì?

Nghe được cách nói này, Lâm Ngạo Nhất cảm thấy hoàn toàn không thể tưởng tượng.

– Bản thân ngươi vốn đang nghi thần nghi quỷ.

Vô Tình nói:

– Ngươi hoài nghi càng nhiều, là do không đủ lòng tin với chính mình, không nắm chắc chuyện mình muốn làm, tự gây khó cho mình!

– Ngươi không có tư cách khuyên ta!

Lâm Ngạo Nhất hét lên:

– Đừng quên, mạng của ngươi vẫn nằm trong tay ta!

– Ngươi kích động, là vì ngươi biết ta nói trúng.

Vô Tình nói:

– Bản thân ngươi chính là một đỉnh Nghi Thần, bởi vì tâm mang ý xấu, trong lòng đã có một Mãnh Quỷ động!

– Im miệng!

Thanh Nguyệt Công Tử gầm lên:

– Ta chỉ muốn biết, lý do thứ ba mà ngươi vượt đường xa đến nhà trọ Ỷ Mộng, có phải là muốn truy xét Súy Đầu Lam không?

– Đúng.

Vô Tình dứt khoát nói:

– Ta nghe đám người Tôn lão bản, Tập cô nương kể lại việc nhìn thấy mỹ nữ, xương trắng, miếu thờ bay lượn… Nếu như không nói dối, vậy hết thảy có thể là trúng phải Súy Đầu Lam, sản sinh ảo giác.

Lâm Ngạo Nhất cười lạnh:

– Bọn họ sao lại dùng Súy Đầu Lam!

– Bọn họ sẽ không.

Vô Tình nói:

– Nhưng bọn họ phải qua cầu.

– Cầu?

– Cầu độc mộc.

Vô Tình nói:

– Trên cầu độc mộc có sương mù lơ lửng.

– Ngươi muốn nói…

Thanh Nguyệt Công Tử hoài nghi nói:

– Trong sương mù có độc?

– Nếu trong sương mù có rải Súy Đầu Lam, vậy nguyên nhân là ở cầu độc mộc.

Vô Tình nói:

– Nếu như trúng độc sâu hơn một chút, đủ khiến đầu cũng văng mất… Chỉ thoáng thấy một chút ảo ảnh, còn không xem là nghiêm trọng.

Con ngươi Lâm Ngạo Nhất co lại:

– Xem ra, ngươi thật sự đến đây vì Súy Đầu Lam.

– Súy Đầu Lam không chỉ xuất hiện ở đây.

Vô Tình bổ sung:

– Trước đây không lâu, hung án sơn tăng cắn người của trấn chủ Tây trấn Lam Nguyên Sơn tại Kim Ấn tự, e rằng cũng có liên quan đến loại độc vật này. Trên thực tế chúng ta hoài nghi, thành chủ Bắc thành Chu Bạch Tự trong võ lâm tứ đại thế gia, một người vốn luôn cẩn thận, vững vàng, một lòng với ái tình, trước khi quyết chiến “Đàm Đình” với trại chủ Nam trại Ân Thừa Phong, đã bị trúng phải Súy Đầu Lam, mới gây ra một chuỗi sự kiện tàn sát lẫn nhau, tự hủy tương lai.

Hai mắt Vô Tình nhìn thẳng vào Lâm Ngạo Nhất, phát ra ánh sáng sắc bén như lưỡi dao:

– Thậm chí có thể nói, lần này chúng ta lêи đỉиɦ Nghi Thần, đánh đại lão hổ chỉ là phụ, thăm dò chất độc trên cầu độc mộc mới là nhiệm vụ hàng đầu!

Con ngươi của Thanh Nguyệt Công Tử càng xanh lá:

– Chúng ta cũng đang truy xét Súy Đầu Lam vốn là bài thuốc bí truyền, sao lại nhanh chóng lưu độc giang hồ như vậy…

Hắn lẩm bẩm nói:

– Đích xác, “đã dùng Súy Đầu Lam, cả đời khó quay đầu”, ngươi đã điều tra đúng, đáng tiếc…

Vô Tình hỏi:

– Đáng tiếc cái gì?

Thanh Nguyệt Công Tử nói:

– Ngươi không truy xét tiếp được.

Vô Tình lại hỏi:

– Bởi vì ngươi muốn gϊếŧ ta?

Lâm Ngạo Nhất nói:

– Bất kể thế nào ta đều không lưu ngươi được. Nhưng ngươi có thể yên tâm, chuyện Súy Đầu Lam ngươi chết rồi thì buông tay, còn ta nhất định sẽ không từ bỏ. Chuyện này Đông Bắc Vương Nhất Khắc quán chúng ta đứng mũi chịu sào, quyết không cho phép tình hình chuyển biến xấu hơn. Có điều trước khi gϊếŧ ngươi, ta muốn hiểu rõ ngươi làm thế nào biết được thân phận của ta, nếu không ta vẫn cảm thấy…

Nhất thời lại không nói tiếp được.

Vô Tình lại cười cười, có phần mỏi mệt nói:

– Ngươi không để ta sống tiếp, nhất định có nỗi khổ bất đắc dĩ của mình.

Thanh Nguyệt Công Tử nhìn chăm chú vào chàng, giống như trước giờ chưa từng quen biết người này:

– Ngươi dùng lời nói đánh động ta cũng vô dụng. Đối với vụ án này, kề vai chiến đấu với ngươi đúng là như hổ thêm cánh, nhưng nếu để ngươi sống qua lần này, chỉ sợ ta sẽ tự đào hố chôn mình.

Vô Tình còn đưa mắt nhìn chung quanh một chút:

– Nơi này lại là một phần mộ trời sinh.

Thanh Nguyệt Công Tử trầm ngâm một chút mới nói:

– Ngươi đã từng xem ta là bằng hữu, vậy trước khi ngươi chết dưới tay ta, ta vẫn muốn hỏi rõ một số chuyện… nhưng ngươi có thể không đáp, dù sao ngươi đã sắp chết rồi, cũng không sợ gì nữa. Huống hồ ngươi vốn tàn phế, nhưng vẫn xem là một hán tử, ta cũng không đến mức dùng hình với ngươi. Có điều ta cũng không biết người khác có làm như vậy hay không.

Vô Tình nghe vậy lại thản nhiên nói:

– Được, ngươi hỏi đi!

Giống như người sắp chết là Lâm Ngạo Nhất chứ không phải chàng.

Lâm Ngạo Nhất tuy bực bội vì thái độ này, nhưng vẫn hỏi:

– Dựa theo cách nói của ngươi vừa rồi, ngươi nhiều nhất chỉ cho rằng ta giả mạo Nhϊếp Quỷ Vương, nhưng làm sao biết ta là Lâm Ngạo Nhất?

Vô Tình nói:

– Bởi vì ánh mắt ngươi nhìn Tôn Ỷ Mộng.

– Ánh mắt?

Lâm Ngạo Nhất mê hoặc:

– Ánh mắt của ta?

– Đúng, ánh mắt ngươi nhìn Tôn lão bản, bất tri bất giác lộ ra tình cảm vừa hận vừa yêu.

– Vừa hận vừa yêu?

Lâm Ngạo Nhất nói:

– Hừ, vừa hận vừa yêu!

– Là vừa yêu vừa hận.

Vô Tình nói:

– Tôn lão bản là một đại mỹ nhân, nam nhân động tình, động tâm, thậm chí có vọng tưởng với cô ấy, đều là chuyện rất bình thường. Nói cách khác, có người trong mắt lộ ra ngưỡng mộ, háo sắc, thậm chí là ghen tị, đều không có gì lạ. Kỳ lạ chính là ngươi.

– Ta?

– Ánh mắt của ngươi có nhu cầu và du͙© vọиɠ không kiềm chế được, nhưng lại có bi phẫn và bất bình khó tả, cho nên càng tỏ ra vừa hận vừa yêu.

Vô Tình nói:

– Nhưng rất rõ ràng, Ỷ Mộng cô nương lại không biết ngươi.

Lâm Ngạo Nhất gật đầu.

Tuy hắn không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng không thể không đồng ý và bội phục.

– Nói cách khác, ngươi có oán hận với Ỷ Mộng, nhưng cô ấy lại không biết ngươi.

Vô Tình cười cười:

– Mắt của người thường khó che giấu tình cảm của mình, bất kể mắt màu gì đều như nhau. Mắt của chó có màu xanh lá, con ngươi của mèo là màu lam, nhãn cầu của chuột còn có màu đỏ, có điều lúc bọn chúng nhìn chủ nhân và nhìn kẻ địch đều lộ ra thần sắc cao hứng, vui vẻ, sợ hãi, phòng vệ. Ngay cả động vật nhỏ cũng như vậy, huống hồ là người.

Lâm Ngạo Nhất nói:

– Vì thế, ngươi liên tưởng đến lời đồn Tôn Ỷ Mộng vì từ hôn nên mới đến Dã Kim trấn xa xôi, từ đó suy ra ta chính là kẻ bị hủy hôn!

– Đương nhiên chuyện này còn chưa đủ chứng thực.

Vô Tình nói:

– Có điều chúng ta lại dùng đất và nước trước nhà trọ Ỷ Mộng làm một chút thí nghiệm, cũng thu được vài kết quả.

– Thí nghiệm?

Lâm Ngạo Nhất khinh miệt nói:

– Không phải chúng ta cùng nhau nghiên cứu và thảo luận sao? Cũng không thấy nghiệm ra được cái gì, chỉ biết chất đất ở đó rất kỳ lạ, xen lẫn một chút vật chất hiếm thấy, ta tạm thời gọi chúng là phàm (vanadium), toàn (toàn thạch), gia (ga -li), niết (ni-ken), lan (lan-tha)… cũng xuất hiện trong nước, còn có một số tạp chất không biết tên, có cái tan, có cái không tan… nhưng chuyện này có gì kỳ lạ? Phía trên chính là đỉnh Nghi Thần, trong núi có Mãnh Quỷ động, trong động có “tường vi sa mạc”… có thể sinh trưởng ra loại “hoa lam thần binh” như vậy, chất nước và chất đất ở nơi này không khác thường mới là chuyện lạ!

Vô Tình lẳng lặng chờ hắn nói xong, lại thêm một câu:

– Nhưng có thí nghiệm, ngươi đi tắm rửa, chúng ta lại tìm ra điểm đáng ngờ, tìm được kết luận.

Lâm Ngạo Nhất đột nhiên giống như nghĩ đến chuyện gì, khựng người lại, còn há mồm, nhất thời nói không nên lời.

– Người.

Vô Tình nói:

– Có người chết ở trong giếng, là bị sát hại sau đó ném vào giếng, trên người còn thiếu một miếng thịt lớn.

Sau đó chàng nhìn chăm chú vào Lâm Ngạo Nhất, nói từng chữ từng câu:

– Nhìn thấy thi thể được vớt lên này, còn có miếng thịt trên người bị cắn mất, chúng ta tự nhiên liên tưởng đến miếng thịt ngươi ngậm trong miệng, đúng không?

Chàng giống như đang thẩm vấn phạm nhân.

Hơn nữa trong đó còn xen lẫn một vài câu hỏi giống như tập kích.