Tứ Đại Danh Bộ Đấu Cương Thi: Thiết Bố Sam

Chương 14: Băng Thiên Tuyết

– Ngươi…

Lâm Ngạo Nhất lạnh lùng nói:

– Ngươi làm sao biết chúng ta đang nghiên cứu pha chế Súy Đầu Lam?

Thần sắc Vô Tình không đổi:

– Thực ra chuyến này ta lêи đỉиɦ Nghi Thần, vốn là được Gia Cát tiên sinh nhờ ba chuyện.

Lâm Ngạo Nhất khàn giọng hỏi:

– Chuyện gì?

Vô Tình nói:

– Một là điều tra hoa lam, huyết án trên đỉnh Nghi Thần, trong Mãnh Quỷ động.

Lâm Ngạo Nhất lẩm bẩm nói:

– Hóa ra trước khi đến nhà trọ Ỷ Mộng, ngươi đã biết truyền thuyết về Mãnh Quỷ miếu.

Vô Tình nói:

– Chuyện thứ hai đương nhiên là cùng nhau vây đánh truy bắt Ngô Thiết Dực.

Từ khi Lâm Ngạo Nhất phát hiện Vô Tình biết chuyện về Súy Đầu Lam, hắn đã không còn ung dung bình tĩnh như trước:

– Nguyên lai đây chỉ là một trong ba chuyện, còn… còn một chuyện thì sao?

Vô Tình nói:

– Còn một chuyện chính là Súy Đầu Lam.

Lâm Ngạo Nhất đột nhiên kích động:

– Chuyện này liên quan gì đến đông bắc Nhất Khắc quán?

Vô Tình nói:

– Có liên quan, hơn nữa còn liên quan rất lớn.

Lâm Ngạo Nhất căm phẫn nói:

– Chuyện này không công bình. Năm đó Gia Cát lão nhi liên kết với Tứ Đại Danh Bổ, Thất Đại Khấu, Thất Đạo Toàn Phong, Tượng Tị tháp, hai đảng Phát Mộng, Kim Phong Tế Vũ lâu, một đám người tự xưng là nhân sĩ chính nghĩa, khăng khăng nói loại độc vật Băng Thiên Tuyết này là do chúng ta đưa vào, náo loạn đến mức ngay cả Thục Trung Đường môn, Lão Tự Hiệu Ôn gia, Giang Nam Phích Lịch đường, Kim Tự Chiêu Bài Phương gia, Phi Phủ nhất tộc Dư gia cũng liên thủ, trục xuất người của Nhất Hắc quán chúng ta ra khỏi Trung Nguyên, còn hợp sức phá tan mười ba phân quán của chúng ta ở phía nam Hoàng Hà, khu vực Trường Giang… bây giờ lại đến thuốc mới Súy Đầu Lam, tại sao lại hoài nghi cho chúng ta!

Vô Tình bình tĩnh hỏi:

– Băng Thiên Tuyết có phải là độc dược bí truyền của Nhất Hắc quán không?

Lâm Ngạo Nhất nói:

– Cái này… đúng vậy, chúng ta chỉ dùng nó để chữa bệnh.

Vô Tình lập tức hỏi:

– Chữa bệnh gì?

Lâm Ngạo Nhất đáp:

– Có một số lão nhân tuổi tác đã cao, thể lực suy thoái, ký ức không rõ, bị bệnh tật hành hạ. Dùng loại thuốc này có thể khiến bọn họ trở lại hưng phấn, trấn đau giảm áp, còn sản sinh ảo giác, cải lão hoàn đồng, thanh xuân thường trú, sau khi dùng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm khoan khoái… đây là thuốc tốt. Nói đến, ta giống như đang quảng cáo thuốc vậy.

Vô Tình lại hỏi:

– Người trẻ tuổi dùng thì sao?

Lâm Ngạo Nhất không trả lời, một lúc sau mới nói:

– Cũng sẽ sản sinh hưng phấn, tận tình ca múa, có thể trị chán nản suy sụp, sau khi dùng sẽ cho rằng mình không gì không làm được, can đảm hào hùng.

– Đây là chỗ tốt của Băng Thiên Tuyết.

Vô Tình truy hỏi:

– Chỗ xấu thì sao?

Lâm Ngạo Nhất cười lạnh nói:

– Các ngươi chỉ nghĩ đến chỗ xấu, vì vậy mới vu cho chúng ta bất nghĩa.

Vô Tình nói:

– Ngươi không nói, ta có thể nói thay ngươi. Loại này thuốc sau khi dùng, người trẻ tuổi sẽ tự cho mình siêu phàm, tâm tình kiêu ngạo, cả gan làm loạn, trong lúc thần trí không rõ ràng, bị các ngươi sử dụng đi làm những chuyện thương thiên hại lý. Nghe nói dược phẩm từ Băng Thiên Tuyết pha chế ra, sau khi dùng, có người gϊếŧ hết người nhà sau đó chết bất đắc kỳ tử, có người còn cưỡиɠ ɧϊếp người thân sau đó tự sát. Ngươi lại lợi dụng những thanh niên dùng thuốc này, giúp các ngươi đánh giang sơn, gϊếŧ kẻ địch.

Lâm Ngạo Nhất nói:

– Thuốc này không chỉ có Nhất Hắc quán chế tạo, Thần Thương hội cũng nhúng tay vào. Thiết nhị bổ đầu của các ngươi còn từng đến Sơn Đông phá án. Khi chúng ta biết dược tính này có vấn đề, cũng không chế tạo hay sử dụng nữa, người của chúng ta cũng lui về đông bắc, Tế Nam. Sau khi Nhất Hắc quán rút lui khỏi Hắc Long giang, cũng đã đổi tên thu mình rồi.

Vô Tình nói:

– Không sai, Nhất Hắc quán đổi tên thành Nhất Khắc quán, nhưng quyết không vì vậy mà dừng tay, thu mình, chỉ đang tìm một phương pháp an toàn hơn, ác độc hơn, tiến hành đại kế của các ngươi.

Lâm Ngạo Nhất cả giận nói:

– Ngươi đang phỉ báng Nhất Khắc quán.

Vô Tình nói:

– Nếu như ta phỉ báng Nhất Khắc quán, vậy gần đây Súy Đầu Lam lưu truyền trên giang hồ là cái gì!

Vô Tình lại lạnh lùng thâm trầm nói:

– Người dùng Súy Đầu Lam, tất cả đều trở nên ngây ngô dại dột, giống như rơi vào ma giới, mặc cho người ta ức hϊếp, mặc cho người ta sai khiến, thậm chí giống như chìm đắm trong quỷ vực tiên cảnh, lạc mất bản tính. Tính chất này chẳng phải rất giống với Băng Thiên Tuyết, chỉ là dược tính càng mạnh hơn một chút, mà độc tính thì mạnh hơn rất nhiều. Càng tệ hại là các ngươi dụ người trẻ tuổi sử dụng loại thuốc này đến nghiện, trong bọn họ có không ít nhân sĩ tinh anh, hiện giờ đã trầm luân sa đọa, bị người khác khống chế sinh tử.

Trong mắt Lâm Ngạo Nhất hiện lên vẻ hung ác:

– Ngươi hoài nghi… là chúng ta… dùng độc dược này với người Trung Nguyên?

Vô Tình nhìn hắn, hai mắt lạnh lẽo như băng:

– Hiện giờ Súy Đầu Lam đích xác đã lưu độc Trung Thổ, không ít người đã bị nó làm hại. Ta thấy, dã tâm xâm chiếm Trung Nguyên của đông bắc Nhất Khắc quán, đã đến mức “không thể chậm trễ” rồi, đúng không?

Lâm Ngạo Nhất kháng nghị:

– Sai. Nhất Khắc quán chúng ta tên như ý nghĩa, chỉ trân trọng tình nghĩa bằng hữu, gặp nhau một khắc, hữu nghị vĩnh hằng.

Sau đó hắn đột nhiên giống như ngộ ra điều gì, cười gằn nói:

– May mắn.

Vô Tình ngạc nhiên hỏi:

– May mắn?

Lâm Ngạo Nhất nói:

– May mắn là hiện giờ ngươi rơi vào tay ta, không phải ta rơi vào tay ngươi.

Vô Tình chờ hắn nói tiếp.

Lâm Ngạo Nhất nói:

– Cho nên, bây giờ là ta thẩm vấn ngươi, không phải là ngươi thẩm vấn ta.

Vô Tình cười cười.

Đây là sự thật.

Lâm Ngạo Nhất nói:

– Bởi vì ngươi rơi vào tay ta, cho nên ngươi hỏi ta, ta có thể không đáp, ta hỏi ngươi, ngươi lại không thể không trả lời.

Vô Tình nhắc nhở hắn:

– Có điều ngươi cũng đã trả lời ta không ít vấn đề, giải thích không ít nỗi băn khoăn của ta.

Sắc mặt Lâm Ngạo Nhất trầm xuống, sau đó lại cười nói:

– Vô dụng.

Vô Tình hỏi:

– Cái gì vô dụng?

Thanh Nguyệt Công Tử nói:

– Ngươi chọc giận ta cũng vô dụng, những gì ngươi nghe được cũng không có tác dụng.

– Hả?

– Không lâu nữa ngươi sẽ chết.

“Thanh Nguyệt Công Tử” Lâm Ngạo Nhất nói đầy ác ý:

– Chết rồi, biết được bao nhiêu đều như nhau, biết được cái gì cũng vô dụng.

– Dù sao ta cũng sắp chết rồi.

Vô Tình lại nói theo ý của hắn:

– Ngươi không ngại nói sự thật với ta.

Câu này lại khiến Thanh Nguyệt Công Tử hoài nghi.

– Hiện giờ là ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta.

Lâm Ngạo Nhất lại nhắc nhở đối phương:

– Ngươi có phát hiện một chuyện không?

– Chuyện gì?

– Ta nói chuyện với ngươi nãy giờ, vẫn luôn khống chế cổ của ngươi.

Lâm Ngạo Nhất hỏi:

– Ta có từng buông lỏng không? Có từng sơ suất không?

Vô Tình đáp rất nhanh:

– Không có.

– Ngươi chỉ cần vừa động, cử động một chút, hoặc có hành động khác thường, ta sẽ lập tức phát lực…

Lâm Ngạo Nhất hung ác nói:

– Vặn một cái, chỉ vặn một cái như vậy, sẽ vặn gãy cổ ngươi.

– Một người cổ đã gãy, vậy thì xong rồi.

Lâm Ngạo Nhất nói:

– Cho dù võ công, tuyệt chiêu, binh khí, ám khí có lợi hại cũng vô dụng, có cũng không thi triển ra được, đúng không?

Vô Tình cũng thành thật trả lời:

– Đúng.

Lâm Ngạo Nhất biết mình đã khống chế đại cục, nhưng vẫn không yên tâm, nói thêm một câu:

– Vậy ngươi dựa vào cái gì mà có thể…

Vô Tình thay hắn nói tiếp:

– Trấn định?

Lâm Ngạo Nhất hừ lạnh một tiếng.

Hắn không thích vẻ điềm nhiên của Vô Tình.

Nhất là lúc đối địch với người này.

Kỳ quái là làm bằng hữu của y sẽ rất dễ yêu mến y, bội phục y, thậm chí không kìm lòng được phục tùng y, nghe theo ý kiến của y. Nhưng một khi làm kẻ địch của y, cho dù đã khống chế trong lòng bàn tay, hoàn toàn nắm chắc thắng lợi, vẫn khiến người ta tâm lý hoảng hốt, cảm thấy không yên.

Trước khi gϊếŧ người, Lâm Ngạo Nhất luôn nắm giữ đại cục, nhìn kẻ địch dưới tay mình sợ hãi, hoảng hốt, kinh khủng, thậm chí là rêи ɾỉ, kêu gào, cầu xin, khiến hắn tràn đầy kɧoáı ©ảʍ, đắc ý, thành tựu.

Hiện giờ mạng của Vô Tình đã nằm trong tay hắn.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy thành công.

Không có kɧoáı ©ảʍ, cũng không có đắc ý.

Thậm chí giận dữ nhiều hơn vui sướиɠ, khẩn trương nhiều hơn cao hứng, ngược lại giống như chính hắn rơi vào tay Vô Tình.

Cái tên tàn phế trời đánh này, cho dù đã bị bắt giữ, vẫn khiến người ta cảm giác được áp bức và áp lực của y.

Chuyện này khiến hắn càng động sát ý.

Sát khí nổi lên.

– Ngươi biết không?

Lúc này Vô Tình lại nói:

– Ngươi cũng khiến ta phát hiện được một chuyện.

Lâm Ngạo Nhất cẩn thận nói:

– Ngươi nói xem!

– Ngươi chưa từng buông lỏng, bảo trì cảnh giác.

Vô Tình nói:

– Thế nhưng ngươi quá khẩn trương. Mặc dù đã thành công ám toán ta, nhưng ngươi lại hoàn toàn chưa từng nhẹ nhõm.

Nghe được lời này, sắc mặt Thanh Nguyệt Công Tử càng khó coi.

Vô Tình biết mình đã nói trúng hắn.

Chàng lại truy hỏi một câu:

– Tại sao?

Lâm Ngạo Nhất trầm mặc.

Ánh đèn lay động.

Đoạn thời gian này, trong hang động lại không có âm thanh gì.

Không có quỷ kêu, không có gào thét.

Nơi bầy quỷ kêu gào thê lương này, hiếm khi có được sự yên tĩnh như vậy.

Ngoại trừ hai người bọn họ từ bạn thành địch, một hỏi một đáp, một tới một lui, nói chuyện với nhau, không có bất kỳ tạp âm tiếng động nào.

Nhưng lời của bọn họ lại có tiếng vọng, một tầng một tầng, một trận một trận, sâu sâu xa xa truyền ra, giống như có mấy Vô Tình và mấy Thanh Nguyệt Công Tử đang đối thoại. Chuyện này khiến cho trong động chỉ cần có người còn sống, đều cảm thấy vô cùng kỳ dị, không được tự nhiên, giống như đang trong ác mộng.