Tứ Đại Danh Bộ Đấu Cương Thi: Thiết Bố Sam

Chương 2: Trước mặt là một đao

Nhϊếp Thanh đã đi.

Hắn theo đường cũ trở về, động tác nhanh nhẹn như một âm hồn trở lại trong phần mộ của mình.

Có điều trong hang động giống như mê cung này, hắn có thể chuẩn xác nhận ra con đường lúc trước sao? Cho dù nhận ra được, lối ra còn ở chỗ cũ sao?

Những chuyện này Vô Tình đều không biết, cũng không có ý định suy đoán.

Chàng chỉ làm một chuyện.

Tiến lên phía trước.

Có lúc lui là nguy hiểm, tiến càng nguy hiểm, ở lại vị trí ban đầu cũng nguy hiểm. Mỗi lần gặp phải hoàn cảnh này, Vô Tình sẽ vì nghĩa không chùn bước tiến lên phía trước.

Dù sao cũng là nguy hiểm, trong hiểm cầu tiến vẫn đáng giá hơn lui mà gặp hiểm.

Chàng đẩy xe lăn đi về phía trước, lại dùng đầu ngón tay khẽ vén miệng túi gấm, nhìn vào bên trong, bỗng nhiên nhíu mày, tiếp đó đưa tay vào ngực, năm ngón tay sờ soạng một lúc, lại đưa tay mở túi gấm ra.

Sau đó mặt của chàng cũng hiện lên màu xanh lá, giống như trong túi là một dòng chất lỏng màu xanh biếc, chiếu lên khuôn mặt chàng.

Thực ra không phải.

Trong túi là một đống bột màu xanh biếc.

Ánh sáng giống như cát vàng, chỉ là có màu xanh lá.

Đúng vậy, nhất thời mày râu Vô Tình đều phát xanh.

– Vạt áo màu xanh?

Chàng thấp giọng nói một câu.

Khóe miệng nhếch lên, giống như đang cười.

Chàng tiếp tục đẩy xe. Trong hang đất vàng, mỗi ngã rẽ đều na ná như nhau, vẫn là hành lang trải đầy đất vàng, đất dính ướt nhẹp, trên tường còn có một ngọn đèn dầu, mặt đất nghiêng xuống, hơn nữa phạm vi càng dần thu hẹp.

Cứ tiếp tục như vậy, e rằng xe lăn của Vô Tình sẽ không thể di chuyển được nữa.

Vô Tình tuân thủ lời hứa, ở mỗi ngã rẽ chàng đều rắc một nắm bột màu xanh lá.

Chàng biết, dựa vào đống bột màu xanh lá này, “Quỷ Vương” Nhϊếp Thanh nhất định sẽ tìm được chàng.

Dọc theo đường đi còn có tử thi.

Đa số tử thi bị nhét vào trong tường.

Trên tường đất vàng, hố lõm càng lúc càng nhiều.

Tử thi bị nhét cứng vào trong khe động.

Những thi thể này phần lớn đã thối rữa, có người lại chết chưa được mấy ngày, hầu hết là lớp da đều bị lột xuống, máu thịt đầm đìa, chết rất thê thảm.

Vô Tình dừng lại trước mấy tử thi cẩn thận quan sát, có người từ nội tạng đến gốc lưỡi đều bị móc đi, vét sạch, hình dáng đáng sợ, trước khi chết bọn họ còn chịu thống khổ và kinh sợ cực lớn.

Thật sự giống hệt như những gì Ỷ Mộng nói.

Trên mỗi thi thể Vô Tình đều nhìn kỹ một lát, trong miệng lẩm bẩm mấy câu, cảm giác rất không thoải mái.

Chàng không hề sợ tử thi.

Chàng không cảm thấy sợ hãi, là vì từ nhỏ Gia Cát tiên sinh đã huấn luyện chàng quan sát, kiểm nghiệm, giải phẫu tử thi, khiến chàng quen thuộc.

Chàng cảm giác rất không thoải mái, không phải bởi vì người chết, mà là chàng luôn không hiểu, cũng không thể chấp nhận. Cho dù muốn gϊếŧ người, cũng cần gì, tội gì, cớ gì phải hành hạ người khác đến mức như vậy? Chẳng lẽ nhìn thấy một người chịu đủ giày vò, đau đớn, hắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ sao? Hắn có thể thu được lợi ích sao?… Nếu như vậy, người còn có thể xem là người sao? Nếu kẻ gϊếŧ người cũng bị hành hạ như vậy, cảm nhận của hắn sẽ thế nào?

Chàng rất không đồng ý điểm này.

Trên giang hồ khó tránh khỏi có lúc gϊếŧ người, nhưng cần gì phải hành hạ người khác?

Chàng nhìn thấy những tử thi này liền cảm thấy tức giận.

Cho đến khi không nhìn thấy tử thi nữa, chàng mới đổi sang một loại tâm tình khác.

Đề phòng.

Chàng không nhìn thấy tử thi, không phải vì không có thi thể, mà là không có đèn.

Đột nhiên đi qua một khúc cua, lại không có ánh đèn nữa.

Thực ra không phải không có đèn, mà là đèn dầu trên tường đã bị tắt.

Không biết là vì dầu đã đốt hết, hay là lửa bị gió thổi tắt?

Mặc dù đèn dầu trên tường đất đã tắt, nhưng khi Vô Tình vòng qua khúc cua đầu tiên, vẫn có một chút ánh sáng thấp thoáng chiếu tới.

Đó là vì ở hành lang trước chỗ quẹo vẫn đốt đèn dầu.

Nhưng đến khúc cua thứ ba, thứ tư, đèn dầu trên tường vẫn không sáng, tình hình lại khác biệt rất lớn.

Con đường phía trước dần tối.

Hơn nữa không có lửa, không ai biết có phải vì không khí quá vẩn đυ.c, quá ẩm ướt, cho nên đèn dầu căn bản không sáng nổi.

Vô Tình hít thở sâu mấy lần, giống như muốn thăm dò, phân tích, nếm thử mức độ vẩn đυ.c của không khí.

Phía trước một màu đen kịt, chật hẹp khó dung thân, hơn nữa còn có nhiều chỗ rẽ… Tiếp tục đi xuống, nên quẹo trái hay là quẹo phải? Đi tới trước hay là ngóng chừng thì tốt hơn?

Ngay lúc này, trong lòng đất giống như có một tiếng gào thét, lúc đầu tỏ ra rất yếu ớt, nhưng sau đó có thể vì thông qua một đoạn lại một đoạn hành lang, một tầng lại một tầng khoảng cách, một đợt tiếp một đợt truyền tới, sóng âm đã lớn gấp mười lần, gấp trăm lần, quả là xé nát ruột gan, quỷ khóc thần gào.

Đó là âm thanh gì? Âm thanh của ai? Là âm hồn trong địa phủ? Tội nhân bị hành hình? Hay là thú gào trong ma động?

Sau tiếng kêu thảm này, tất cả lại trở về yên lặng.

Trong bóng tối, cả người Vô Tình giống như bị đông cứng.

Cho đến khi âm thanh tan đi, biến mất, diệt tuyệt.

Vô Tình cử động.

Chàng đẩy xe lăn đi về phía trước.

Chui vào trong bóng tối.

Sau đó thông qua thiết bị dò đường trong bóng tối của xe lăn, chàng phát hiện phía trước lại không còn đường.

Phía trước là tường.

Tường đất.

Do đó chàng phải lựa chọn.

Quẹo trái hay là quẹo phải?

Trong cuộc đời thường có lựa chọn như vậy.

Trong kinh phật có một cố sự. Một vị vương tử có tấm lòng thiện lương, đối diện với hóa thân của thần và ma, thần muốn cứu hắn, ma lại muốn hại con dân của hắn. Hắn không biết vị nào là thần, kẻ nào là ma. Hắn rút kiếm ra nhưng vẫn do dự, không dám quyết định, không thể chém xuống. Kết quả thần không giúp được hắn, ma lại cắn nuốt hắn, con dân của hắn cũng vì sự chần chừ của hắn mà gặp tai hoạ.

Đúng vậy, bất luận đúng sai, mặc kệ thần ma, luôn phải đưa ra lựa chọn.

Có thể chọn sai, nhưng không thể không chọn.

Bởi vì nếu không chọn, có lúc còn phải trả giá đắt hơn là chọn sai.

Vô Tình hít sâu một hơi, từ từ thở ra.

Lại hít vài hơi dồn dập, sau đó chàng giống như đã đưa ra lựa chọn quan trọng, kiên quyết đẩy xe lăn đi nhanh.

Đi về phía trước.

Đi về phía trước?

Phía trước không phải là tường sao?

Phía trước đã không có đường, chàng còn muốn đi về phía trước làm gì?

Chẳng lẽ phía sau có truy binh?

Tường đất phía trước bị phần thép trước xe lăn của chàng đυ.ng vào, đột nhiên sụp đổ.

Tường chỉ là một lớp đất mỏng, sau tường lại trống không.

Tường đổ xuống, phía trước lại có đường.

Lúc tường sụp, dường như có hai thứ giống lá cây lướt qua trong bóng tối.

Có điều tường vừa đổ, ánh đao lại lóe lên.

Sau tường có người, mai phục đã lâu.

Vừa thấy tường sụp, lập tức ra tay.

Trước mặt chính là một đao, chém xuống đầu.