Tứ Đại Danh Bộ Đấu Cương Thi: Thiết Bố Sam

Chương 1: Đường suối vàng đường không xa

– Làm sao huynh biết hắn mới là Thiết Bố Sam thật sự?

Nhϊếp Thanh nhìn thi thể trên đất bị một đống vải mục bọc lấy, hai mắt lại phát ra ánh sáng xanh:

– Trước kia huynh từng gặp Thiết Bố Sam?

Vô Tình lắc đầu.

Chàng cúi đầu nhìn nhìn phía dưới.

Chàng quen cúi đầu trầm tư.

Phía dưới đều là đất vàng ướt nhẹp.

Bọn họ giống như đang ở trên đường xuống suối vàng.

Nếu đây thật sự là đường xuống suối vàng, vậy cầu Nại Hà thì sao? Phong Đô thành thì sao? Diêm Vương điện thì sao? Có lẽ cũng không quá xa đúng không?

Ở chỗ này giống như cách tử vong rất gần, gần đến mức chen chúc, thậm chí có thể ngửi được mùi vị của tử vong.

– Ta chỉ biết hắn là chiến tướng thủ hạ của Tôn gia “Thương Thần” Tôn Tam Điểm, cùng với mãnh tướng Thiết Tú dưới trướng tổng đường chủ Nhất Ngôn đường Tôn Cương, xưng hùng tại Thần Thương hội đông bắc.

Vô Tình nói:

– Ngoài ra trên giang hồ, trong võ lâm, hắn cũng có ba đồng bạn luyện nội công cứng rắn đao thương bất nhập giống như hắn, đó là Kim Chung Tráo, Đồng Tử Công, còn có “Thập Tam Thái Bảo” Hoành Luyện, tên của bọn họ đại biểu cho võ công độc môn của mình… có lẽ mấy người này rất quen thuộc Thiết Bố Sam.

– Còn có một người.

– Cô ấy?

– Là Ỷ Mộng.

Nhϊếp Thanh nói:

– Thiết Bạt luôn trung thành với Ỷ Mộng, hơn nữa còn chung sống với cô ấy nhiều năm, bảo vệ nhà trọ Ỷ Mộng, cô ấy nhất định cũng rất quen thuộc hắn.

– Còn một người nữa.

Lần này Vô Tình ngẩng mặt nhìn lên:

– Có lẽ càng quen thuộc mọi thứ của Thiết Bố Sam.

– Ai?

– Đỗ Tiểu Nguyệt.

Phía trên vẫn là đất vàng, còn đang nhỏ nước. Lúc thả lỏng, Vô Tình quen đặt hai tay lên tay vịn, ngẩng đầu nhìn trời, nhìn trời trăng ngôi sao, mây trắng biến hóa. Nhưng hiện giờ phía trên đương nhiên không có trời, ít nhất là không thấy ánh sáng, mà đây hiển nhiên cũng không phải lúc có thể thả lỏng. Nhưng chỉ cần tay của chàng đặt lên tay vịn xe lăn hoặc kiệu do chàng chế tạo, thậm chí là khép trong tay áo, cho dù chàng nhìn như tha lỏng, người khác vẫn vừa kính vừa sợ, không dám khinh thường chàng.

Nhϊếp Thanh rất nhanh hiểu ý của Vô Tình.

Rốt cuộc ai mới là Thiết Bố Sam? Trên dưới đỉnh Nghi Thần, ngoại trừ Ỷ Mộng thì còn một người khác biết rõ nhất.

Đó là Đỗ Tiểu Nguyệt.

Thiết Bố Sam đối với Ỷ Mộng là tận trung tận nghĩa, nhưng đối với Đỗ Tiểu Nguyệt thì rõ ràng có một loại tình cảm đặc biệt. Hắn thường ở gần Đỗ Tiểu Nguyệt, đương nhiên Đỗ Tiểu Nguyệt có thể còn hiểu rõ Thiết Bố Sam hơn Ỷ Mộng.

Nhưng hiện giờ vấn đề cũng trở nên rất nghiêm trọng và trầm trọng.

Nếu người nằm trên đất là Thiết Bố Sam, vậy người trong nhà trọ giả mạo Thiết Bố Sam rốt cuộc là ai? Rốt cuộc có mục đích gì? Những người canh giữ nhà trọ không biết chuyện, chẳng phải tình cảnh vô cùng nguy hiểm?

Nếu người trong nhà trọ thật sự là Thiết Bố Sam, vậy người nằm trong hầm ngầm ăn mặc giống Thiết Bố Sam này là ai? Tại sao phải làm như vậy?

Bọn họ nhìn tường đất vàng, đường đất vàng, nền đất vàng, thậm chí là trần đất vàng, một lớp lại một lớp, dưới ánh đèn dầu vàng vọt chiếu rọi, đều là hành lang đất vàng chật hẹp, không biết đâu là điểm dừng. Bọn họ bất giác cả mặt cũng vàng.

Vô Tình đột nhiên nói:

– Nhϊếp huynh!

Nhϊếp Thanh biết chàng có chuyện nghiêm túc muốn nói.

– Ngay cả cao thủ như Thiết Bố Sam cũng chết ở đây, nếu chúng ta tiếp tục đi vào bên trong, e rằng khó tránh khỏi nguy hiểm.

– Đúng vậy.

– Nhưng chúng ta trăm cay ngàn đắng đi đến nơi này, không thăm dò được chân tướng thì thật uổng công một chuyến, đúng không?

– Đúng.

Nhϊếp Thanh thầm nghĩ: “Ta còn tốt, huynh đi lại không tiện, đương nhiên cực khổ gấp bội.”

– Cho nên chúng ta không ngại có một biện pháp dung hoà.

Lần này Nhϊếp Thanh không nghĩ ra có biện pháp dung hòa gì.

Cho nên hắn chỉ có thể nghe.

– Bây giờ chúng ta chia binh thành hai đường. Huynh từ nơi này đi lên, tìm cách nhanh nhất thông báo cho người của nhà trọ, bảo bọn họ cẩn thận đề phòng, hơn nữa tra rõ thân phận của Thiết Bố Sam. Ta thì tiết kiệm một chút sức lực, không đi trở lại mà tiếp tục tiến lên, không, là đi xuống thăm dò.

Nhϊếp Thanh nói:

– Được.

Vô Tình vui mừng:

– Vậy là quyết định rồi.

– Có điều.

Nhϊếp Thanh nói:

– Là huynh đi trở về, thông báo cho mọi người cẩn thận đề phòng Thiết Bố Sam. Ta thì tiếp tục đi xuống, không thăm dò được chân tướng thì không xuống núi.

Vô Tình phản đối:

– Chân của ta không tốt, huynh cứ xem là rút đao tương trợ, để ta khỏi phải đi lại nhiều.

Nhϊếp Thanh kiên trì:

– Cũng vì đại bổ đầu huynh đi lại không tiện, hành lang này vừa dơ dáy lại bảy gập tám ghềnh chín gian nan, con đường về sau không bằng để ta đi. Huynh trở về trước thông báo, như vậy thỏa đáng hơn… Lại nói, bọn Lão Ngư, Tiểu Dư, Nhất Đao Tam Kiếm Đồng có lẽ cũng chỉ chịu nghe lệnh của huynh, chưa chắc đã tin lời ta.

Hai người đều tranh giành không đi.

Vô Tình cuối cùng đành phải cười khổ nói:

– Nhϊếp huynh không đi, chắc hẳn không phải không chịu đi, chỉ là không muốn đi, sợ kẻ nửa phế nhân như ta chịu thiệt, trúng phải mai phục mà thôi.

Nhϊếp Thanh nói:

– Không phải ta không muốn đi, chỉ là không đành đi. Ta và Thịnh đại bổ đầu cùng tới đây, trải qua gian khổ, vượt qua nguy hiểm, nếu ta thấy nguy nan mà rời đi trước, chỉ sợ trên hiệp đạo sẽ bị người ta cười nhạo.

– Cười huynh?

Vô Tình hỏi:

– Cười cái gì?

– Cười ta nhát gan.

Nhϊếp Thanh nói:

– Cười ta không có nghĩa khí, uổng là người trong hiệp đạo.

– Vừa lúc trái ngược.

Vô Tình nói:

– Nếu bây giờ Nhϊếp huynh quay về nhà trọ, chính là lo cho an nguy của mọi người, còn có ý nghĩa hơn lo cho một tên tiểu nha sai như ta, đại nhân đại nghĩa hơn nhiều.

– Ta sẽ nhớ kỹ ý tốt này của huynh.

Nhϊếp Thanh nghiêm mặt nói:

– Nhưng ta không thể bỏ đại bổ đầu ở đây không để ý.

Nghe được câu này, Vô Tình trầm mặc một lúc, sau đó cười một tiếng, ngạo nghễ nói:

– Yên tâm, ta chiếu cố được mình.

Ánh mắt Nhϊếp Thanh nhấp nháy, không nhịn được nói:

– Với bản lĩnh của đại bổ đầu, hai tay có thể phát ra trăm ngàn ám khí, chẳng những không cần người khác chiếu cố, còn có thể chiếu cố được nhiều người. Nhưng ở nơi chật hẹp, gập ghềnh, lắc lư này, e rằng đại bổ đầu muốn lo cho thân mình cũng không dễ.

Vô Tình nói:

– Là không dễ, chứ không phải không thể.

Nhϊếp Thanh muốn đi tới, vòng qua sau người Vô Tình, kiên định nói:

– Để ta chiếu cố huynh, lúc này chúng ta chỉ có thể giúp nhau trong hoạn nạn.

– Ta sẽ nhớ kỹ tâm ý của huynh.

Vô Tình nói:

– Cho dù huynh có đi, ta cũng không trơ trọi.

Nhϊếp Thanh nghe được nửa câu trên của Vô Tình, nhất thời cảm thấy nặng nề, một lúc sau mới nhớ tới nửa câu dưới, lại không hiểu ý:

– Hả?

Vô Tình nói:

– Ngoài cửa miếu còn có Ma Nhi và A Tam, bọn chúng có thể tùy thời tiếp ứng.

Nhϊếp Thanh lại linh cơ khẽ động:

– Đã như vậy, sao trước tiên không truyền tin để bọn họ đi vào giúp một tay, hoặc bảo bọn họ trở về nhà trọ trước, thông báo với mọi người chuyện thi thể Thiết Bố Sam nằm ở đây?

Vô Tình trầm ngâm một lúc:

– Chỉ sợ cho dù ta phát ra tín hiệu, bọn chúng cũng chưa chắc nhận được. Nếu chỉ phát ra hiệu triệu tụ họp khẩn cấp, lại sợ bọn chúng không tìm được cách phá quan tài vào động.

Nhϊếp Thanh kiên quyết nói:

– Chuyện này lại không khó, ta đi ra thông báo cho bọn họ là được. Thịnh huynh có tín vật gì thì đưa cho ta, nếu không ta ra ngoài như vậy, hai vị tiểu ca nhi nhạy bén thông minh, chưa chắc đã tin ta.

Vô Tình nói:

– Chuyện này…

Chàng từ trong vạt áo lấy ra một miếng hổ phách hình trái đào màu đỏ thẫm, cùng với một miếng ngọc khuyết hình trái tim màu xanh biếc, đưa cho Nhϊếp Thanh:

– Đưa tín vật này ra, bọn chúng sẽ biết là mệnh lệnh của ta.

Nhϊếp Thanh nhận lấy hai thứ, nhìn một hồi, vẻ mặt hơi hớn hở:

– Chỉ cần có thể khiến bọn họ tin tưởng là được. Ta đi về một chuyến, có lẽ còn đuổi kịp đại bổ đầu tiếp tục thám hiểm quỷ động.

Vô Tình nói:

– Vậy làm phiền Nhϊếp huynh đi một chuyến rồi.

Nhϊếp Thanh chắp hai tay nói:

– Chuyện này đương nhiên. Có điều còn phải nhờ đại bổ đầu một chuyện.

Vô Tình đáp lễ nói:

– Xin cứ nói!

Nhϊếp Thanh nói:

– Nếu có hành động trọng đại, kính xin đại bổ đầu chừa cho ta một chỗ, đừng để ta đi về tay không, uổng công chuyến này.

Vô Tình cười nói:

– Huynh chỉ sợ ta một mình mạo hiểm mà thôi.

Nhϊếp Thanh cũng cười nói:

– Ta chỉ sợ bỏ qua vở kịch đặc sắc hôi.

Vô Tình cũng chắp hai tay nói:

– Ta cũng có một chuyện muốn nhờ Nhϊếp huynh.

Nhϊếp Thanh ôm quyền nói:

– Huynh cứ nói!

Vô Tình nói:

– Trên đường đi về, xin Nhϊếp huynh hãy lưu ý một người.

Nhϊếp Thanh lập tức hiểu ý:

– Tập cô nương?

Vô Tình khẽ thở dài một tiếng:

– Chúng ta cùng nhau đi vào, nhưng hiện giờ lại không biết cô ấy ở đâu. Chỉ riêng điểm này, chẳng những tình lý thiếu sót, đừng nói là lăn lộn trong hiệp đạo, ngay cả muốn làm người cũng không được nữa.

– Chuyện này đương nhiên.

Nhϊếp Thanh trầm ngâm một chút, muốn nói lại thôi.

Vô Tình hỏi:

– Nhϊếp huynh có lời muốn nói?

Nhϊếp Thanh gật đầu:

– Chỉ không biết có nên nói hay không.

Vô Tình nói:

– Cứ nói không sao.

Nhϊếp Thanh nói:

– Ta cảm thấy Tập cô nương này có điểm lạ.

– Lạ?

Vô Tình nói:

– Nhϊếp huynh muốn nói đến chuyện gì?

Nhϊếp Thanh nói:

– Ta cảm thấy đao pháp của Tập cô nương này không giống “Thất Hồn đao pháp” của Tập gia trang lắm, hơn nữa lúc chiến đấu dường như cô ấy cũng không dốc hết toàn lực… còn có…

Hắn chỉ nói đến hai chữ “còn có”, không nói thêm nữa.

Vô Tình quả nhiên hỏi:

– Những gì Nhϊếp huynh nói, ta cũng rất đồng cảm, xin cứ nói thẳng, không cần e ngại.

Nhϊếp Thanh chần chừ một chút mới nói:

– Vừa rồi hỗn chiến trong miếu, ta dường như nhìn thấy cô ấy… Tập cô nương, ít nhất đã chém huynh hai đao.

Vô Tình mỉm cười nói:

– Đó là hiểu lầm.

– Đương nhiên, lúc đó trong miếu vô cùng mờ mịt, lại rất hỗn loạn, ta cũng không nhìn thấy rõ, càng không thể xác định.

Nhϊếp Thanh cho rằng Vô Tình không vui, cười khan mấy tiếng, nói:

– Hơn nữa, nghe nói Tập cô nương là bạn thân của lệnh sư đệ, đại bổ đầu càng có một loại tình cảm chiếu cố với cô ấy, cũng khó tránh khỏi. Những gì ta vừa nói, chẳng những đa nghi mà còn nhiều chuyện rồi.

– Vậy cũng không phải.

Vô Tình nói:

– Ta hiểu ý tốt của Nhϊếp huynh. Ta chịu ủy thác của tam sư đệ, phải chiếu cố Tập cô nương giúp tứ sư đệ, dĩ nhiên rất lo lắng cho cô ấy. Trong hoàn cảnh tối đen hỗn loạn, bị cô ấy chém mấy đao, chỉ cần không thật sự thương người, cũng không xem là kỳ quái. Còn về những lời Nhϊếp huynh nói, đó là vì muốn tốt cho ta, bảo ta đề phòng, ta dĩ nhiên tâm lĩnh, không dám hiểu lầm.

Lúc này Nhϊếp Thanh mới nhẹ nhõm, nói:

– Vậy thì tốt rồi, ta đã có thể yên tâm đi chuyến này. Đường trở về, đường không xa, đợi ta nhờ hai vị tiểu ca xuống núi báo hiệu, sau đó lại cùng huynh xuống địa ngục, vào suối vàng, đi gϊếŧ quỷ.

Hắn đưa một túi gấm nhỏ cho Vô Tình:

– Dọc đường nhớ để lại ký hiệu.

Hắn thành ý nói:

– Không có “vạt áo màu xanh”, ai cũng không dễ tìm được tin tức của Vô Tình. Ta cũng không muốn mất liên lạc với huynh.

Vô Tình và hắn vỗ tay ước hẹn.

– Được! Ta xuống địa ngục trước chờ huynh!

– Huynh chờ ta trở lại, cùng nhau phá quan, bình yêu, chém quỷ, gϊếŧ địch!