Ỷ Mộng từ trên lầu đi xuống, vô cùng nhẹ nhàng, cũng hơi hấp tấp.
Đó chắc hẳn là vì hưng phấn.
Lúm đồng tiền của nàng ửng hồng. Bởi vì màu da của nàng thuần khiết giống như thổi vào là rách, cho nên càng lộ ra màu hồng xuân sắc. Nhưng cũng vì màu hồng phấn hoa đào trên mặt, càng làm nổi bật nước da trắng nõn như khắc phấn chạm ngọc của nàng.
Nàng vừa xuống lầu, nhìn thấy Kiếm Bình liền ngẩn ra. Kiếm Bình đang dùng khăn lông mà Ngôn Ninh Ninh đưa cho để lau bùn nhơ và chỗ ướt, chợt thấy Ỷ Mộng cũng sững sờ. Hai người lập tức ôm lấy nhau.
– Cô đã về rồi.
Ỷ Mộng bình tĩnh nói:
– Cô lâu như vậy không trở lại, chúng ta cho rằng cô đã xảy ra chuyện rồi.
– Lâu như vậy?
Kiếm Bình nghi hoặc nói:
– Ta tưởng mình chỉ về trễ hơn các người một lát…
– Chẳng lẽ.
Sau đó nàng hỏi:
– Ta rời khỏi đã bao lâu rồi?
Dáng vẻ của nàng giống như một người vừa mới hoàn hồn.
Nàng không chỉ đưa ra vấn đề với Ỷ Mộng, cũng đặt câu hỏi với mọi người.
Nhưng mọi người nhất thời đều không biết trả lời như thế nào cho tốt.
Lúc này, tuy Ỷ Mộng chỉ nói mấy câu, nhưng La Bạch Ái đã phán đoán được hai chuyện
Thứ nhất, nàng đã uống rượu.
Thứ hai, nàng đã khóc… ít nhất là từng nước mắt ròng ròng, trên má còn có nước mắt chưa khô.
Vượn lại kêu vài tiếng, lúc xa lúc gần, đã không dồn dập như trước, cũng không nghe tiếng hô ứng.
Ỷ Mộng thở dài một tiếng.
Có nữ nhân uống rượu vào càng đẹp, Ỷ Mộng chắc chắn là loại người này. Cặp mắt sáng của nàng khép hờ, mặt đỏ má hồng, hơi thở như lan, xinh đẹp quyến rũ, lúm đồng tiền thật sâu, má như hoa, người như trăng, chỉnh tề rất xinh đẹp, buông thả càng mỹ lệ.
– Chuyện này nói ra rất dài dòng.
Mỗi lần trong tình cảnh hỗn loạn, nàng luôn bắt được trọng điểm:
– Không bằng cô nói cho ta biết trước, từ lần đó lêи đỉиɦ Nghi Thần, cô đã xảy ra chuyện gì? Đã đi đâu? Sao bây giờ mới trở về?
Kiếm Bình ngỡ ngàng nói:
– Bây giờ?
Sau đó cười khổ nói:
– Lúc ta đi qua cầu độc mộc kia, sương mù rất dày. Ta cẩn thận bước đi, chợt nhìn thấy trong sương mù có một con mắt rất ác độc đang nhìn ta. Trong lòng ta cả kinh, đột nhiên cổ chân bị người ta kéo một cái, không đứng vững được, lập tức rơi xuống dưới. Ta còn tưởng rằng lần này chắc chắn phải chết…
Ỷ Mộng nói:
– Khi đó chúng ta đi tới đi lui ở khu vực cầu độc mộc, quỷ môn quan để tìm cô, nhưng lại không tìm thấy dấu vết, chúng ta cho rằng cô đã… gặp bất trắc rồi.
Kiếm Bình cười khổ nói:
– Ngay cả ta cũng nghĩ như vậy. Ta rơi xuống dưới, nhẹ hẫng, choáng váng, cũng không biết đã rơi bao lâu, rơi bao xa, chỉ cảm thấy một màu u ám…
– Sau đó ta đột nhiên bị tiếng quát mắng làm giật mình tỉnh lại, vừa hoàn hồn đã nhìn thấy một bóng người màu xanh, bàn tay màu xanh chụp về phía ta, tiếp đó trước mặt lại có một ánh đao…
– Ánh đao?
– Tay xanh?
Ỷ Mộng nửa tin nửa ngờ.
Hà Phạm đột nhiên nhớ tới Tập Mai Hồng.
Diệp Cáo bỗng dưng nhớ tới Nhϊếp Thanh.
– Ta chợt phát hiện mình đang ở trong miếu, hơn nữa còn nằm trong một quan tài.
– Trong miếu?
Ỷ Mộng chỉ chỉ lên trên:
– Vẫn là ngôi miếu trên đỉnh Nghi Thần kia?
– Đúng vậy.
Kiếm Bình dường như vẫn còn sợ hãi nói:
– Ta nằm mơ cũng không ngờ được, đi một vòng xa như vậy, tốn thời gian nhiều như vậy, phí sức lực lớn như vậy, gặp nguy hiểm lắm như vậy, kết quả vẫn không ra được, vẫn còn ở trong miếu.
La Bạch Ái thiếu chút nữa đã thốt lên: “Ở trong miếu còn tốt, bây giờ tình huống càng xấu hơn, còn nằm ở trong quan tài!”
Lão Ngư đột nhiên hỏi:
– Cô có thấy rõ bóng người màu xanh là ai, người cầm đao là ai không?
Kiếm Bình lắc đầu.
Lão Ngư khẽ hừ một tiếng, cũng không biết lão đang nhịn đau, hay là đang giận dỗi. Thương thế của lão vốn không nhẹ, mặc dù độc lực vẫn không thể công phá khí công “Đồng Tường Thiết Bích” của lão, nhưng trước khi hoàn toàn khôi phục, có thể nói ít thì lão sẽ cố gắng nói ít, có thể giữ gìn một hơi nguyên khí thì lão sẽ cố gắng giữ gìn.
Tiểu Dư lại hỏi tiếp:
– Như vậy một đao và bàn tay kia, có phải hạ độc thủ với cô không?
Kiếm Bình cũng lắc đầu.
– Không phải?
Lắc đầu.
– Phải?
Vẫn là lắc đầu.
Tiểu Dư luôn phản ứng nhanh nhất, nhanh hơn cả ám khí kẻ địch phóng về phía hắn, thậm chí nhanh đến mức có thể thu lại ám khí do mình phát ra.
Nhưng người phản ứng nhanh thường thiếu kiên nhẫn.
Hắn hỏi ba lần, Kiếm Bình đều lắc đầu, hắn gần như không nhẫn nại được.
May mắn Kiếm Bình đã lập tức giải thích:
– Bởi vì ta còn chưa kịp thấy rõ là ai, đáy quan tài đột nhiên lật xuống… nếu không chỉ sợ ta cũng không tránh được bàn tay xanh và một đao kia.
Ỷ Mộng hỏi:
– Như vậy, cô làm thế nào từ phía dưới quan tài tìm được đường về đây?
Kiếm Bình có vẻ ngơ ngẩn nói:
– Ta cũng không biết. Ta chỉ ngã đến thất điên bát đảo, sau đó một đường lần mò trong bóng tối… bò nghiêng xuống dưới thật lâu, quanh co khúc khuỷu, nhiều đường nhiều lối, cuối cùng đến một nơi ngập nước, chỉ còn lại một đường ra dẫn lên phía trên. Ta liền trèo thẳng lên, vất vả lắm mới lên được, lại nhìn thấy…
Nói đến đây, Kiếm Bình lại dừng.
Ánh mắt của nàng vẫn lộ ra vẻ nghi hoặc và khó tin.
Nàng đã nhìn thấy thứ gì?
Nàng rốt cuộc đã nhìn thấy thứ gì?
Mọi người đều muốn biết, nóng lòng muốn biết.
– Nơi này.
Kiếm Bình cuối cùng lên tiếng.
– Cái gì?
Mọi người đều nghe không hiểu.
– Nơi này.
Ỷ Mộng không dám tin nói:
– Cô muốn nói… cô ở phía dưới quan tài Mãnh Quỷ miếu, vẫn luôn bò xuống, bò đi rất lâu, sau đó chui ra, lại nhìn thấy…
Nàng dùng tay chỉ chỉ xuống đất.
– Đúng vậy.
Kiếm Bình nói tiếp:
– Chính là chỗ này, nhà trọ Ỷ Mộng.
Mọi người đều trợn to hai mắt, giống như nhìn thấy quỷ.
Nhưng nơi này đã từng xuất hiện quỷ, cho nên thật sự nhìn thấy quỷ cũng không phải chuyện lạ gì.
– Cô nói cô bò đi, cuối cùng…
La Bạch Ái hỏi:
– Đột nhiên nhìn thấy gian nhà trọ này?
– Đúng vậy.
Kiếm Bình nói:
– Lúc ta nhìn thấy nhà trọ, khoảng cách chỉ có mấy trượng, nó đang đứng sừng sững trước mắt ta.
– Cái gì! Không thể, không thể!
La Bạch Ái giống như nắm lấy đuôi sam kêu lên:
– Cô một đường đi tới, tại sao trước đó không nhìn thấy, sau đó lại đột nhiên nhìn thấy nhà trọ?
– Ta thật sự đột nhiên nhìn thấy nhà trọ.
Kiếm Bình nói:
– Bởi vì ta không phải đi tới, mà là bò ra…
Ngôn Ninh Ninh, Lý Tinh Tinh nhìn nhau ngạc nhiên.
Ỷ Mộng càng hoài nghi không dám xác định:
– Cô nói, cô là từ…
– Đúng thế.
Kiếm Bình thở dài một tiếng, nói:
– Sau khi ta bò ra, mới biết chỗ ta vừa ở là một cái giếng.
– Ta từ trong giếng bò ra.
Mọi người đều không nghĩ tới, nơi Kiếm Bình chui ra chính là cái giếng trước cửa kia.
Không ai ngờ được, cái giếng ở nhà trọ này lại thông đến Mãnh Quỷ miếu trên đỉnh Nghi Thần.
Nếu như sớm biết, muốn vào Mãnh Quỷ miếu, còn cần phải xông qua quỷ môn quan, đi qua cầu độc mộc sao!