Ỷ Mộng thở dài một hơi, chỉnh lý suy nghĩ lại một chút, sau đó nói từng chữ từng câu:
– Cô nói là, sau khi cô theo chúng ta lêи đỉиɦ Nghi Thần, vào Mãnh Quỷ miếu, trên đường về qua cầu độc mộc lại bị ngã xuống, sau đó vẫn luôn hôn mê, lúc giật tỉnh dậy lại thấy tay xanh và ánh đao, cô lật người rơi xuống, vẫn luôn bò vào lòng đất, bò ra miệng giếng, cho nên hiện tại đi đến nơi này…
– Đúng vậy.
Lần này Kiếm Bình gật đầu, sau đó mang theo lo lắng nghi ngờ, thân thể cũng hơi run rẩy, hỏi:
– Hôm nay rốt cuộc là ngày mấy? Đã xảy ra chuyện gì? “Viên hầu nguyệt” có biến hóa gì sao?
– Kiếm Bình, cô nên…
Ỷ Mộng dùng ngón tay gõ gõ tóc mây, mơ màng một chút, kiên quyết nói:
– Trước tiên làm cho xong bốn chuyện, sau đó chúng ta mới hàn huyên, được không?
Kiếm Bình nhìn chung quanh, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, giống như có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng đều nén lại, chỉ nói:
– Xin Mộng thư phân phó!
Ỷ Mộng thương tiếc nói:
– Thứ nhất, trước tiên cô nên tắm rửa; thứ hai, trước tiên nên ăn một chút gì… xem ra đã rất lâu rồi cô chưa làm hai chuyện này.
Kiếm Bình nhìn Ỷ Mộng, ánh mắt hơi ướŧ áŧ, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào:
– Như vậy, chuyện thứ ba và thứ tư thì sao?
Ỷ Mộng ra hiệu cho Ngôn Ninh Ninh một cái, mới trả lời:
– Chờ cô nghỉ ngơi tốt rồi, ăn no rồi, cô còn phải kể lại tường tận cho ta nghe một lần, tình tiết từ cầu độc mộc đến Mãnh Quỷ miếu, từ đáy quan tài đến trong giếng. Sau đó cô phải nghe chúng ta nói một chút, những chuyện xảy ra ở nơi này sau khi cô mất tích, cùng với biến cố mà chúng ta sắp phải ứng phó và đối diện.
Sau đó Ỷ Mộng hỏi:
– A Điền đâu?
Ngôn Ninh Ninh đáp:
– Cô ấy đi lên lầu chuẩn bị nước tắm cho Tiểu Nguyệt.
Ỷ Mộng nhíu mày một cái:
– Trương đại mụ thì sao?
Ngôn Ninh Ninh trả lời:
– Cô ấy đi lên tìm Hà tỷ rồi.
Ỷ Mộng “ừ” một tiếng, một lúc sau mới nói:
– Vậy cô đi chuẩn bị nước tắm cho Kiếm Bình, nhất định phải có nước ấm, có thể giảm mệt nhọc.
Ngôn Ninh Ninh đang muốn trả lời, Kiếm Bình lại nói:
– Không!
Ỷ Mộng ngạc nhiên hỏi:
– Cô còn lời muốn nói sao?
Kiếm Bình vội vàng nói:
– Ta có lời khẩn cấp muốn bẩm báo với tiểu thư.
Ỷ Mộng bất đắc dĩ, đành phải nhượng bộ:
– Vậy cô nói đi!
Kiếm Bình lại nói gấp:
– Ta muốn báo cáo.
Ánh mắt của nàng đảo một vòng:
– Nhưng không tiện nói ở chỗ này.
Đây quả thật là một vấn đề.
Kiếm Bình không biết Lão Ngư, Tiểu Dư là ai, thậm chí nàng cũng không hiểu vì sao lại có hai đứa nhỏ và một thiếu niên không lớn không nhỏ ở chỗ này, nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ỷ Mộng cũng không biết Kiếm Bình muốn nói chuyện gì với nàng, cộng thêm Tiểu Dư, Lão Ngư độc tố chưa tiêu, thương thế chưa lành, nàng cũng không tiện bảo bọn họ rời khỏi một chút để nói chuyện.
Cho nên nàng gật đầu:
– Vậy cô đi lên trước, vào trong phòng ra, chúng ta hàn huyên một chút.
La Bạch Ái chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, bèn khẩn cầu Kiếm Bình:
– Chúng ta cũng muốn nghe một chút, hơn nữa Lương Phi Thử đã sắp chạy tới, lão quái Độc Cô Phạ Dạ đã sớm chờ đến sốt ruột, không bằng chờ sau khi bọn họ đến đông đủ cùng nhau bàn luận, dùng gió trăng làm món ăn tán gẫu một phen, chẳng phải càng tuyệt diệu!
Kiếm Bình lại nhìn tiểu tử này không vừa mắt, trầm giọng nói:
– Hắn là ai? Ta báo cáo với Mộng thư, cũng cần ngươi tới hỏi sao! Độc Cô rõ ràng không có ở đây, Phi Thử cũng chưa tới, ta vừa lúc nói rõ ngọn nguồn với Mộng thư, cần đồ khỉ như ngươi tới quản à!
La Bạch Ái nghe vậy cũng tức giận, mắng lại:
– Ta là đồ khỉ, còn cô là mã bạc lục (tú bà), cô không tốt hơn ta, ta còn tốt hơn cô.
Kiếm Bình sầm mặt, đang định phát tác. Ỷ Mộng một tay kéo nàng, lắc đầu nói:
– Hắn cũng tới trợ giúp, đừng bực bội với hắn, chúng ta lên lầu nói chuyện đi!
Kiếm Bình vẫn bất bình:
– Tên này lại mắng ta là tú bà!
Ỷ Mộng “xì” một tiếng, lại uyển chuyển cười nói với Kiếm Bình:
– Cái miệng này của hắn không ra gì, cho dù nói cô là Mã Minh Vương thì đã làm sao? Cùng lắm là thần nuôi tằm (thần tơ lụa) thôi. Chúng ta lên trên nói chuyện riêng đi. Lúc này có cô kịp thời trợ trận, ta đang rất vui mừng, đừng để đám tiểu tử này làm mất hứng.
Nói xong liền kéo Kiếm Bình lên lầu.
Nhìn thấy dáng vẻ La Bạch Ái giống như căm phẫn bất bình, Diệp Cáo đến gần nhỏ giọng nói:
– Thế nào? Không có phần của ngươi, trong lòng bất bình có đúng không? Cho dù miệng lưỡi sôi trào, hao tổn tâm cơ, vẫn là mắng không đúng chỗ, nghe không được gì.
La Bạch Ái bực bội nói:
– Liên quan gì đến ngươi!
Hà Phạm lè lè lưỡi:
– La thiếu bổ đầu không chịu thua, lần này nổi nóng rồi!
La Bạch Ái trợn mắt nói:
– Ta muốn nghe, sao lại không nghe được!
Diệp Cáo cười nói:
– Ta nói này La thiếu hiệp, ngươi đừng mạnh miệng nữa!
Hắn vỗ vỗ vai La Bạch Ái, biểu thị đồng tình.
La Bạch Ái hùng hổ nói:
– Ta tự có biện pháp nghe được bọn họ nói gì.
Hà Phạm giật mình:
– Ngươi đừng đi nghe lén nhé!
La Bạch Ái hỏi ngược lại:
– Tại sao không thể nghe lén! Ta còn muốn đi trừ gian!
Hà Phạm nhíu mày:
– Trừ gian?
– Không phải ngươi muốn cưỡиɠ ɠiαи đấy chứ?
Diệp Cáo nhướng mày:
– Ngươi đừng có sợ hãi chưa tan, sắc tâm lại nổi, biến thành sắc tình cuồng!
– Ta khinh!
La Bạch Ái căm phẫn nói:
– Ta không phải là sắc tình cuồng! Ta là thức tình cuồng… là cuồng nhân hiểu được cảm tình, ái tình nhất hiện nay.
– Cuồng nhân?
Hà Phạm giống như hiểu ra, tỉnh ngộ nói:
– Không phải là tên điên à!
– Ta nhổ vào!
La Bạch Ái giận đến mũi cũng lệch đi:
– Nói chuyện với các ngươi đúng là ông nói gà bà nói vịt, giống như món ăn thiếu thịt, tám đời không liên quan! Quả là đàn gảy tai trâu, không, trâu gảy tai đàn!
Diệp Cáo bực tức hỏi:
– Vậy ngươi vừa nói… cái gì gian?
– Trừ gian!
– Ngay cả ai là trung, ai là gian, ngươi cũng không chắc.
Hà Phạm nói:
– Làm thế nào đi trừ gian?
La Bạch Ái nhất thời tâm tình phiền muộn, nói:
– Các ngươi lên hay không lên… đi lên có thể nghe được rõ ràng, còn ở đây chỉ có nước bị Thiết Bố Sam làm thúi chết.
Hà Phạm than một tiếng, nói:
– Ta cũng muốn đi.
– Muốn đi, vậy thì đi thôi!
La Bạch Ái một tay kéo Hà Phạm, muốn bước đi.
Hắn nghĩ, chỉ cần có thể lôi kéo Hà Phạm thì sẽ cô lập Diệp Cáo, cho dù lên lầu không nghe được gì, ít nhất cũng có Hà Phạm làm nền, không đến mức đóng vai mặt hoa trong tuồng hát té gãy cả chân, không xuống đài được.
Thực ra lên lầu có thể nghe được cái gì, trong lòng hắn cũng không chắc chắn. Lại nói, ngay cả sau khi lên có bị người ta tóm xuống hay không, hắn cũng không xác định.
Thấy dáng vẻ Hà Phạm còn đang do dự, hắn lại thúc giục:
– Ta có quen một vị cô nương xinh đẹp, cô ấy nói cho ta biết một câu: “Muốn làm thì lập tức đi làm. Nếu không làm, cho dù đúng cũng sẽ bỏ lỡ. Làm rồi, cho dù không đúng ít nhất cũng không hối hận”.
Diệp Cáo cười lạnh nói:
– Là cô nương xinh đẹp nhà nào, lại nói những lời ngu ngốc với ngươi như vậy.
Vừa nhắc tới nàng, ánh mắt La Bạch Ái liền phát sáng, giống như trong lòng đốt lửa:
– Cô ấy à? Chính là “Tiểu Hàn Sơn Yến” Ôn Nhu Ôn cô nương. Từ trước tới nay, cô ấy làm việc luôn là muốn làm thì làm. Người chỉ có một đời, phí hoài năm tháng, cuối cùng hối hận. Mà nói đến, Tập cô nương này lại có điểm tương tự với Ôn nữ hiệp kia, đều tùy hứng khả ái. Có điều Ôn hiệp nữ thường ngày ngang ngược, nhưng khi gặp phải tai kiếp, có lúc lại trở nên hiền thục hơn bất cứ ai, có lúc lại lại đột nhiên nóng nảy, rất khó suy đoán. Tập tiểu thư này… ta cảm thấy…
Hà Phạm muốn nghe tiếp:
– Cảm thấy thế nào?
La Bạch Ái quanh co cả buổi, hỏi ngược một câu:
– Các ngươi lại cảm thấy thế nào?
Hà Phạm nói:
– Cái gì thế nào?
La Bạch Ái nói:
– Cảm thấy con người Tập cô nương này thế nào?
Hà Phạm nói:
– Chuyện này…
Diệp Cáo không nhịn được nói:
– Ta cảm thấy cô ấy thế nào? Thật sự muốn ta mà nói sao?
La Bạch Ái thúc giục:
– Ngươi nói đi, nói đi!
Diệp Cáo đang muốn nói, đột nhiên há to miệng, nhanh nhạy nói:
– Đề tài là do ngươi mở ra, ngươi nói trước mới đúng!
La Bạch Ái có vẻ không thích thú, đành phải miễn cưỡng nói:
– Xinh đẹp, Tập nữ hiệp thật sự rất xinh đẹp, ngay cả cây đao của cô ấy cũng đẹp hơn người.
– Bảo ngươi nói người, ngươi lại nói đao!
Hà Phạm, Diệp Cáo đồng loạt “xì” một tiếng, nói:
– Xinh đẹp là chuyện đương nhiên rồi, còn cần ngươi nói sao!
La Bạch Ái dứt khoát chơi xấu:
– Nhưng ta đã nói trước một chuyện, đến phiên các ngươi rồi.
Hai người Hà Phạm, Diệp Cáo đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau, vẫn là Hà Phạm thấp giọng nói:
– Tập nữ hiệp đẹp thì đẹp, nhưng ta luôn cảm thấy cô ấy…
La Bạch Ái vội hỏi:
– Cảm thấy cô ấy thế nào?
Hà Phạm trầm ngâm một hồi, mới quyết tâm nói ra:
– Ta luôn cảm thấy cô ấy có phần…
La Bạch Ái bực tức giậm hai chân:
– Cái gì? Là cái gì? Muốn nói thì nói một mạch đi, cứ nói một nửa sẽ tổn thọ đấy!
Hà Phạm liếc hắn một cái, suy nghĩ kỹ càng mới nói:
– Ta cảm thấy có phần gian xảo.
La Bạch Ái vỗ tay cười lên:
– Đúng! Ta cũng cảm thấy thông minh đến mức có phần gian xảo!
Bởi vì ba tên tiểu tử đứng ở thang lầu vừa nói vừa cười, lúc này còn vỗ tay ồ lên, trái ngược với không khí mây sầu mưa thảm, như lâm đại địch của nhà trọ, do đó mọi người đều trợn mắt nhìn ba người bọn họ.
Ba người phát hiện, đều ngậm miệng không nói, thu liễm thái độ.