Hùng Bảo khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nó vội vàng mở giao diện hệ thống: 【Tôi sẽ bắt đầu tiến vào tiểu thế giới đầu tiên ngay đây.】
【Đang liên kết... Liên kết thành công.】
【Ký chủ: Cửu Vĩ Hồ Thư Nhiễm.】
【Đang phân tích thuộc tính, chú ý: Giá trị thuộc tính cao nhất là S, thấp nhất là F.】
【Nhan sắc: S.】
【Trí lực: B.】
【Pháp lực: S.】
【Độ nhạy cảm: C.】
【Đang tải dữ liệu thế giới...】
…
Bầu trời u ám xám xịt, đường phố hoang tàn đổ nát.
Các tòa nhà gần đó chẳng biết vì sao mà cửa nẻo đều vỡ tan, những bức tường trước kia vốn sạch đẹp nay cũng ọp ẹp, liên tục rơi xuống gạch vụn.
Từ trong những công trình xiêu vẹo đó thỉnh thoảng lại bốc lên mùi ẩm mốc thối rữa khiến người ta buồn nôn. Cây cối khô héo cùng những tiếng gầm rú đặc trưng của tang thi vang vọng, tất cả đều cho thấy nơi này chẳng hề an toàn.
Thư Nhiễm vừa tiến vào thế giới này đã bị những tiếng gào thét và âm thanh va đập ồn ào làm cho nhíu mày khó chịu.
Cô mở mắt, việc đầu tiên chính là đảo mắt nhìn xung quanh. Sau đó mới tập trung sự chú ý vào cánh cửa đã bị lũ tang thi tông đến biến dạng kia.
【Hùng Bảo, tình hình bây giờ là sao vậy?】
Hùng Bảo lúc này đã biến thành một chú gấu bông nhỏ màu nâu. Nó bay tới trước mặt Thư Nhiễm, sốt sắng nói:
【Nhiễm Nhiễm, bây giờ mấy chuyện đó không quan trọng! Cô mau giơ tay trái lên, tưởng tượng để nó chảy ra nước suối đi!】
Thư Nhiễm ngoan ngoãn giơ tay trái lên, nhưng lại phát hiện cơ thể vốn mềm mại của mình giờ đây trở nên vô cùng cứng ngắc. Chỉ một động tác giơ tay đơn giản cũng phải mất năm giây mới hoàn thành.
Dù có chút khó hiểu nhưng Thư Nhiễm vẫn làm theo lời Hùng Bảo nói.
Rất nhanh sau đó, dòng nước suối trong veo mát lạnh đã tràn đầy lòng bàn tay trắng nõn của cô, vài giọt còn men theo kẽ tay chảy xuống nền đất bẩn thỉu...
【Nhiễm Nhiễm mau uống đi! Nước suối này bây giờ có tác dụng rất lớn đối với cô đó!】
Thư Nhiễm vừa nhìn thấy dòng nước suối trong lòng bàn tay, lập tức cảm thấy cổ họng khô khốc, toàn thân như phát ra tín hiệu khao khát mãnh liệt.
Vì vậy, cô không chút do dự liền cúi người xuống, ừng ực uống cạn.
Dòng nước mát lành trôi vào bụng, Thư Nhiễm dần cảm thấy cơ thể của mình bớt cứng ngắc hơn hẳn.
Cô khoan khoái híp mắt lại, thả lỏng toàn thân.
Nếu giờ này cái đuôi trắng muốt xù bông của cô vẫn còn ở đây, chắc chắn nó đã được cô cuộn tròn lại để tiếp tục sưởi nắng rồi.