Bỉ Ngạn Hoa

Chương 3

Chương 2
Nghỉ ngơi suốt một tuần, Bạch Khởi Lệ rốt cục cũng thoát được lệnh cấm.

Tuy rằng lúc mới đi học lại, hai đứa em trai song sinh nhất quyết đòi đưa cô đến trường, khiến cho nhiều học tỷ xôn xao chú ý ở cổng trường nhưng tâm tình của cô vẫn rất tốt.

Một tuần sau đó, bởi vì tình trạng của cô không có gì đặc biệt nên hai đứa em trai cũng yên tâm, hơn nữa bắt đầu có học tỷ theo đuổi bọn họ nên hai đứa mới buông tha không cùng cô đến trường nữa.

Trường cô theo học là trường tư thục nữ sinh hàng đầu phía bắc, trang thiết bị và giáo viên đều là đứng đầu, tất nhiên học phí cũng rất đắt.

Nói cách khác, học sinh trong trường đa số đều là con nhà giàu, có 90% là học sinh người nước ngoài, mà số lượng con cái quan chức cũng không nhỏ.

Thế nên mỗi ngày, lúc tan học đều có rất nhiều xe hơi đỗ ở bên ngoài, đại bộ phận đều có lái xe riêng, vài người còn có cả vệ sĩ đi theo xe.

Đương nhiên, trong trường học vẫn có những học sinh không có người đưa đón mà tự đi xe hoặc bắt xe công cộng.

Bạch Khởi Lệ chính là trường hợp đặc biệt nhất cả trường.

Cô tự đi bộ đến trường.

Không phải bởi vì nguyên nhân gì mà chỉ bởi vì cô thích cảm giác đi bộ.

Cô thích cảm giác ánh mặt trời lúc sáng sớm, thích gió nhẹ phất qua mặt, muốn nhìn cây cỏ xung quanh biến hóa theo bốn mùa.

Cô càng thích đi trong phố lớn, ngõ nhỏ, ngắm mọi người nói chuyện, đi lại bận rộn.

Con đường từ nhà đến trường này cô đã đi được hơn một năm nhưng mỗi ngày lại thấy một điều khác biệt. Ví dụ như một con mèo trốn dưới gầm xe ngủ để tránh ánh nắng mặt trời, hoặc nhà kia có chó nhỏ mới sinh, nhà nọ lại có cái cây lớn tràn đầy phong thái, một cái camera giám sát mới được lắp và một con ngõ nhỏ chìm trong ánh hoàng hôn.......

Cô dừng bước, mở to mắt, kinh sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tịch dương, treo ở giữa không trung con ngõ nhỏ, nhuộm cả con ngõ bằng một màu cam ái muội.

Nó vừa vặn dừng ở giữa con ngõ, không lệch một chút nào, trái phải vừa vặn.

Cô nhìn vầng mặt trời ấm áp, chậm rãi hạ xuống rồi biến mất phía sau những ngôi nhà trong hẻm.

Ở cuối con ngõ là một ngôi nhà mái ngói đỏ đã có từ lâu, trước nhà còn có một đình viện lớn cùng với một cái cây to mọc thật cao.

Mặt trời cứ vậy mà biến mất phía sau ngôi nhà xưa cũ kia, giống như bị nó cắn nuốt. Một tia sáng cuối cùng cũng biến mất ở phía sau ngôi nhà.

Không biết có phải là do ánh sáng mà trong nháy mắt mặt trời biến mất, cô cảm thấy kiến trúc cùng cảnh vật xung quanh thoạt nhìn có chút nghiêng ngả.

Tuy rằng mặt trời lặn tạo thành một cảm giác kỳ lạ nhưng cô vẫn bất giác bị ngôi nhà cuối ngõ thu hút mà đi đến trước cổng.

Cô không biết mình đã đứng trước cửa bao lâu, cũng không hiểu tại sao bản thân lại đi về phía ngôi nhà này, nhưng cô không để ý đến thời gian trôi qua, chỉ đứng ở trước căn nhà đó mà lặng nhìn.

Sắc trời còn vương chút ánh sáng nhạt màu hồng, vẫn chưa hoàn toàn tối nhưng căn nhà này đã chìm trong bóng tối, mà bóng tối này cũng trùm qua người cô.

Cái nhà này ở giữa thành phố cũng không được tính là nhỏ.

Trong viện, ngoại trừ một gốc cây đại thụ thì toàn bộ là những bông hoa đỏ mọc khắp mọi nơi.

Hoa, có thân thẳng tắp, nhưng lại nở đóa hoa vặn vẹo đỏ tươi và hoàn toàn không thấy lá, một cái cũng không thấy.

Chúng nó một cây lại một cây, đột ngột mọc lên từ mặt đất, cao đến eo người khác và chỉ có duy nhất một đóa hoa đỏ tươi vặn vẹo.

Hoa màu đỏ, mọc đầy sân chỉ chừa lại một con đường mòn để đi lại.

Bông hoa vô cùng diễm lệ, cho dù trong cảnh tranh tối tranh sáng lúc này vẫn ướŧ áŧ một màu đỏ như máu.

Nhìn những đóa hoa đỏ tươi này, cô đột nhiên thấy choáng váng, không biết tại sao, cô lại nghe được tiếng oán thán, khóc lóc, kể lể trong gió.

Âm thanh này thật sâu kín như ai đó cúi đầu khẽ nấc.

Gió chợt nổi lên, làm cho cả đám hoa nghiêng ngả, mà tiếng nấc nghẹn cũng khe khẽ theo gió phiêu tán. Tuy biết là không thể nhưng cô lại cảm thấy âm thanh này phát ra từ những bông hoa. Giống như bị ai đó mê hoặc, cô vươn tay ra muốn đυ.ng vào những đóa hoa đỏ tươi đang uốn cong kia!

"Đừng chạm vào."

Một giọng nói từ phía sau vang lên đột ngột.

Cô liền xoay người lại và thấy hắn.

Người đàn ông đó mặc một bộ đồ đen, mái tóc đen của anh ta dài đến thắt lưng, khuôn mặt tái nhợt nhưng vô cùng tuấn mỹ và một đôi mắt đen sâu hun hút.

Gió lại nổi lên, làm đám hoa rung động và thổi bay mái tóc đen của người kia.

Trong nháy mắt đó, thế giới xung quanh đều tối đen, giống như chỉ còn hắn và cô.

Là ai?

Trái tim trong ngực cô nảy lên.

Phanh —

Phanh —

Tình cảnh này giống như đã từng thấy, tại một tích tắc này, trong mắt nàng chỉ có người đàn ông này.

Ai......?

Đám hồn phách đang xôn xao. Hắn ngẩng đầu liền thấy cô. Chỉ một cái liếc mắt mà hắn thấy giống như bị một quyền thật nặng đánh vào ngực. Lực đạo mạnh mẽ kia giống hệt như năm đó hắn lần đầu tiên nhìn thấy cô, không chút giảm bớt chỉ có nặng hơn. Trong bóng tối, chỉ có cô giống như ánh sáng rực rỡ, thanh khiết như nước, trong trắng như tuyết. Linh hôn của cô trong sáng, thiện lương, ấm áp. Thanh âm của khóa luyện vang lên đinh đang, hắn cảm thấy được dây xích đang bò lên người mình như những con rắn. Hắn cũng có thể cảm giác được cảm giác được sức nặng lạnh băng của chúng, nghe được tiếng chúng va chạm với nhau. Đinh đinh, đang đang ... Khóa hàn thiết nhẹ nhàng, vụиɠ ŧяộʍ va chạm vào nhau phát ra tiếng động. Ngay cả như vậy, hắn vẫn phải gánh trên lưng sức nặng, đi ra ngoài, hướng về phía cô, trước khi cô chạm vào đám hoa hồng liền xuất hiện ở phía sau cô.

"Đừng chạm vào."

Hắn nhẹ nhàng mở miệng, nhưng vẫn làm cho cô bị sợ.

Rất nhanh, cô quay đầu lại, trên khuôn mặt trắng nõn có sự kinh ngạc, lại có chút mờ mịt, biểu tình mê mang nhìn hắn.

Trong phút chốc, hắn nghĩ cô vẫn còn nhớ.

Sau đó, gió ngừng thổi, cũng đột ngột như lúc bắt đầu.

Xung quanh tĩnh lặng không có chút âm thanh khiến cô hồi tỉnh lại.

"Thật có lỗi...... Tôi......" Cô kích động thu hồi bàn tay rồi nhìn quanh bốn phía giống như bây giờ mới phát hiện mình đang ở chỗ nào. "Tôi không phải...... Tôi không phải cố ý...... Chính là hoa này...... Ách...... Tôi cũng không biết sao mình lại chạy vào đây......"

Cô lắp bắp, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ cúi đầu xin lỗi, "Thực xin lỗi, tôi không phải muốn trộm hoa, tôi chỉ là...... Tôi nghe được âm thanh...... Ách, không phải...... Ý tôi là...... Hoa của anh thật...... Tôi...... Tôi chưa từng thấy những bông hoa thế này bao giờ......"

Giọng nói xấu hổ của cô càng ngày càng nhỏ, đầu cũng càng cúi càng thấp, rốt cuộc chẳng dám nói gì nữa.

Sự tĩnh lặng làm người ta lúng túng dần phiêu đãng trong không khí.

Cô không nên xuất hiện ở trong này mà hắn cũng không nên đi ra gặp cô.

Chuyện này hết thảy không nên xảy ra mới đúng.

Lần này, hắn phải bảo vệ cô.

Bảo vệ cô từ xa.

Nhưng, cô lại ở trong này, ngay trước mặt hắn, không phải cách một khoảng cách rất xa, cũng không phải là nhìn qua con mắt của người khác, nghe họ thuật lại hay nhìn qua hình ảnh.

Cô đứng ở đây, chân thật mà ấm áp, ngượng ngùng mà quẫn bách.

Cô lỗ cô lỗ —

Một trận tiếng kêu từ bụng cô vang lên truyền trong không khí, phá vỡ sự yên lặng.

Cô lập tức cứng đờ, vội kinh hoảng dùng hai tay ôm lấy bụng mình, giống như làm thế có thể ngăn cản tiếng kêu kia phát ra rõ ràng như vậy.

Hắn biết chính mình nên nói gì đó để cô rời khỏi đây, sau đó hắn cũng nên rời đi.

Nhưng giọng nói của hắn có ý chí riêng, nó nói.

"Ở đây chúng tôi có bán cơm."

Cô đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nay đã đỏ ửng có sự kinh ngạc, đôi môi phấn nộn hơi chu ra, hắn có thể thấy lông mi thật dài của cô cùng với đôi mắt đen có chút mê hoặc người khác.

Ở rất lâu trước kia, cô cũng nhìn hắn như vậy.

"Bán cơm ư?" Cô ngây ngốc lặp lại lời hắn nói.

Hắn còn chưa kịp trả lời thì thì cửa nhà phía sau bị người đẩy ra, một cô gái thò đầu ra không chút khách khí lớn tiếng gào lên.

"Tần, ngươi làm cái gì ở bên ngoài thế? Cà phê đun đã lâu rồi, đều con mẹ nó sắp –"

Tiếng của Linh đột ngột ngừng lại khi cô nhìn thấy người đang đứng trước mặt hắn, giống như trong khoảng khắc đó đầu lưỡi của cô bị người ta lấy đi. Khuôn mặt xinh đẹp của cô trong nháy mắt trắng xanh, giống như máu trong người cô bị ma cà rồng hút hết.

Trong một thoáng, hắn còn nghĩ Linh nhát gan sẽ làm cô sợ chạy mất, nhưng Linh rất nhanh liền khôi phục như bình thường, trấn định nói hết câu: "Nước ngươi đun sắp cạn sạch hết rồi." Cô còn nở một nụ cười sau đó mới xoay người quay trở lại trong phòng. "Chỗ này là một cửa hàng ư?" câu hỏi có chút hoang mang vang lên từ phía sau. Hắn quay đầu lại nhìn đôi mắt vô tội của cô gái trước mắt, gật đầu trả lời: "Đúng."

"Tiệm cà phê?"

"Đúng." Hắn một bên trả lời, một bên xoay người đi vào trong phòng. Hắn không biết cô có đi theo hay không, hắn vừa hy vọng cô có, lại hy vọng không. Trong tiệm cà phê, không khí vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như thường. Trừ một vị khách quen thuộc đang đọc sách ở một góc thì cô gái kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Bình cà phê đang đun để trên quầy gần như đã bị đun cạn. Hắn vội vòng vào quầy bar để tắt bếp. Chuông gió treo ở cửa lúc này vang lên tiếng đinh đang. Hắn ngẩng đầu nhìn lại thì thấy cô đã bước vào trong, trên tay còn đang nắm tay nắm cửa, thoạt nhìn có chút khẩn trương. "Ách, tôi đói bụng." Cô nở một nụ cười bất an nói: "Anh nói chỗ này có bán cơm."

"Đúng."

Hắn cầm menu, đi đến chỗ cô ngồi, lúc cô xem thực đơn thì rót cho cô một cốc nước.

Cô gọi một phần cơm với quả bơ, lại gọi thêm một ly cà phê để uống sau bữa ăn cho tiêu cơm.

Như là cảm giác được sự tồn tại của cô, một con mèo đen không biết đang trốn ở đâu ngủ liền đi đến ngồi ở một bên của cô.

Khởi Lệ bị con mèo kia dọa sợ, nhưng nó lại vẫy đuôi với cô, dùng bộ lông mịn mượt mà cọ vào người cô khiến cô nhịn không được bế nó lên.

Trong hai giờ tiếp theo hắn cố hết sức ngăn chính mình không nhìn chằm chằm vào cô, không để tầm mắt của mình tiếp xúc với cô.

Hắn ở trong quầy, làm việc của chính mình.

Ở trong góc có một cái đồng hồ quả lắc rất lớn bằng đồng đang lắc qua lại, nhấp nháy phản chiếu ánh sáng trong phòng, cũng biểu thị thời gian trôi qua.

Cô ăn cơm, uống nước, rồi lại đến giá sách lấy tạp chí xuống xem, cô vuốt ve con mèo đen và thỉnh thoảng vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn.

Thời gian không tiếng động trôi qua.

Âm nhạc ngân vang trong không khí.

Sau khi hắn đưa cà phê lên thì điện thoại của cô reo vang.

Đặt cà phê xuống rồi quay người, hắn nghe thấy cô mở miệng nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của đối phương.

"Vâng?"

"Con đói bụng nên đã đến quán cà phê gần trường ăn cơm."

"Chờ con ư? Không cần đâu, con bây giờ sẽ đi về ngay ạ."

"Vâng. Vâng. Con biết. Con sẽ đi cẩn thận."

Ngắt điện thoại xong cô vẫn chưa đi mà xem hết cuốn tạp chí, sau đó mới nói lời từ việt với con mèo vẫn nằm trên đùi cô nãy giờ, rồi mới đi đến trước mặt hắn, mỉm cười mở miệng nói.

"Ông chủ, tôi muốn tính tiền."

"Ba trăm năm mươi đồng." Hắn đem hóa đơn đưa cho cô.

Cô lấy từ trong một cái ví màu hồng phấn ba trăm năm mươi đồng đặt ở trên quầy.

Hắn thu tiền xong vẫn thấy cô chần chờ, rồi hít một hơi sâu để lấy dũng khí hỏi.

"Cái kia...... Xin hỏi, loại hoa bên ngoài gọi là hoa gì vậy?"

Hắn giương mắt nhìn cô, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô có chút ửng đỏ tự nhiên.

"Bỉ ngạn." Hắn lẳng lặng nhìn cô, "Hoa đó gọi là hoa bỉ ngạn."

"Nha." Cô nhìn hắn, rồi nở một nụ cười nói, "Cám ơn."

Hắn không nói gì, chỉ hơi gật đầu, còn cô thấy hắn đáp lại mới rời đi.

Nhưng khi cô chuẩn bị đẩy cửa ra, hắn đột nhiên mới nghĩ đến đã quên một việc.

"Tiểu thư."

Cô quay đầu.

"Đừng chạm vào hoa này." Hắn nói.

Khởi Lệ nhìn ông chủ tuấn mỹ kia, tuy rằng lời nói của hắn mang ý cảnh cáo, trên mặt hắn cũng không có nụ cười hiền lành nhưng cô vẫn biết hắn không có ác ý, từ trên người hắn cô không thấy bất kỳ hơi thở bất thiện nào.

Nếu có thì chỉ là một cỗ cảm xúc bình thản mà cô không giải thích được.

"Tôi sẽ không." Cô nhẹ giọng hứa hẹn.

Đôi mắt đen của hắn bình tĩnh nhìn cô.

Không biết vì sao, cô lại muốn mở miệng hỏi hắn liệu hai người đã từng gặp nhau ở đâu chưa.

Nhưng ý niệm này thật sự rất ngu xuẩn, nếu cô đã từng gặp qua một người đẹp trai lại đặc biệt như vậy thì tuyệt đối không thể quên được. Cho nên cô chỉ phải nuốt nghi vấn đó lại, lễ phép mỉm cười rồi quay đầu, đẩy cửa rời đi.

Gió đêm tràn tới, hoa hồng trong sân lay động.

Cô bước chậm đi qua sân trước tràn ngập những bông hoa màu đỏ, rời khỏi tiệm cà phê u tĩnh (âm u + yên tĩnh).

Không biết vì sao, cô biết hắn vẫn đan nhìn theo cô, đến khi bước chân trên con đường trải nhựa của ngõ nhỏ, cô không nhịn được quay đầu lại, hắn quả nhiên vẫn đứng ở trong quầy bar, cách tầng tầng hoa mà nhìn cô.

Cô hoài nghi không biết hắn nhìn theo cô có phải vì sợ cô tò mò mà đυ.ng vào hoa không.

Bỗng dưng sự hoài nghi của ông chủ này làm cô tự nhiên thấy chán nản.

Giây tiếp theo cô lấy tay kéo hai mắt sụp xuống, lè lưỡi ra làm một cái mặt quỷ với hắn.

Cô có thể nhìn thấy hắn hơi sửng sốt, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng, nay lại xuất hiện một tia tan rã.

Nhìn bộ dạng kinh ngạc của hắn, cô cười ra tiếng, rồi vui vẻ hướng hắn vẫy tay, lúc này mới quay người rời đi.

Sau khi cô rời khỏi tiệm cà phê kia, tiếng ồn của thành phố lập tức bủa vây cô.

Cho đến lúc đó cô mới phát hiện, lúc nãy ngồi trong quán cà phê cô hoàn toàn không nghe được tiếng xe cộ đi lại bên ngoài, cũng không thấy tiếng người vọng đến.

Cái tiệm đó cách âm thật tốt.

Hơn nữa ông chủ quán tuy rằng tính tình hơi kỳ quái nhưng tay nghề cũng thật tốt. Món cơm rồi đến món điểm tâm ngọt đều rất ngon.

Món cơm trộn đó là món cơm ngon nhất mà cô từng ăn.

Nghĩ đến biểu tình kinh ngạc vừa rồi của hắn ta làm cô lại buồn cười, quyết định lần sau phải ghé lại chỗ này.

Gió nhẹ than thở.

Hoa thở dài.

Thân ảnh của cô biến mất ở chỗ rẽ.

Con mèo đen cũng đã bỏ đi theo cô.

Ở bên ngoài, những ngôi sao ẩn hiện sau đám mây.

Hắn hít một hơi thật sâu, nhắm lại mắt.

Thân ảnh của cô vẫn như cũ tồn tại rõ ràng trong tâm trí hắn.

Cho dù trải qua vô số lần luân hồi, chịu quá nhiều đau khổ như vậy, linh hồn cô vẫn như cũ, thuần khiết và xinh đẹp.

Ngay cả những tội nhân độc ác đang phải chịu tội cũng bị cô cuốn hút, cầu xin sự chú ý của cô.

"Cô ấy vì sao lại ở đây?"

Hắn mở mắt ra thì thấy Linh.

Cô ngồi ở ghế cao phía trước quầy bar, nhướng mày nhìn hắn, khuôn mặt tái nhợt kinh hoảng trước đó sớm đã không thấy tung tích đâu.

"Ta nghĩ ngươi đã trốn rồi."

"Ta chỉ là nhất thời có chút việc." Cô hất cằm lên, có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Huống hồ, ta còn chưa uống cà phê của mình."

"Latte?"

"Cappuccino."

Hắn lấy cà phê từ trong ngăn tủ ra, thuần thục đổ cà phê ra, xay thành bột, đổ bột vào ấm pha cà phê bằng thủy tinh rồi đặt lên trên bếp, mở bếp.

Lửa đỏ lập tức nổi lên.

"Ngươi còn chưa trả lời ta." Cách quầy bar, Linh rốt cục nhịn không được nghi hoặc trong lòng, có chút nôn nóng hỏi: "Cô ấy vì sao lại ở chỗ này? Ngươi không phải nói là sẽ không can thiệp vào cuộc đời của cô ấy ư?"

"Ta sẽ không làm thế." Hắn lãnh đạm nói: "Cô ấy chỉ đi ngang qua thôi."

Câu trả lời đạm mạc của hắn vẫn chưa làm Linh thấy an tâm.

Ngón tay của cô bắt đầu nhịp xuống mặt quầy phát ra tiếng cốc cốc bất an.

"Nhà cô ấy cũng không ở khu này." Phát hiện chính mình vô thức gõ gõ trên bàn, Linh liền khoanh hai tay trước ngực.

"Cô ấy đi học ở gần đây." Hơi nước theo trong ấm bốc lên trên.

"Không phải cô ấy học trên núi sao?"

"Đó là hồi cấp hai, năm trước cô ấy đã lên trung học rồi."

"Năm kia? Cô ấy mười bảy tuổi?"

Hắn giương mắt, thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ngoại trừ kinh ngạc còn có một tia bối rối, áy náy khổ sở hiện lên.

Hắn biết cô đang nghĩ gì.

Lúc Linh hại chết cô cũng là năm cô mười bẩy.

"Bộ dáng cô ấy so với trước kia hoàn toàn khác." Linh lúng túng nói.

Nhưng cô vẫn là chỉ cần nhìn một lần đã nhận ra.

Không đem những lời này nói ra, hắn chỉ thản nhiên nói: "Cô ấy rơi vào luân hồi nên tất nhiên bộ dạng không thể giống trước. Nếu ngươi muốn bù đắp sai lầm trước kia thì phải học cách đối mặt với cô ấy."

Linh co người lại một chút, cắn đôi môi đỏ, có chút chán nản nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: "Ta biết, chỉ là lần này ta không kịp chuẩn bị, lần sau sẽ không như vậy."

Hắn đem cà phê đã pha xong đem đổ vào một cái cốc tinh xảo rồi để trước mặt cô.

"Cà phê của ngươi."

Trên mặt cốc cà phê thượng có một tầng bọt màu trắng.

Cô liếʍ một chút bọt rồi uống một ngụm, cà phê mang theo hương quế trôi xuống yết hầu.

Cô cúi đầu nhìn bọt trắng đã trộn lẫn vào cà phê, rốt cục không nhịn được mà lại mở miệng nói.

"Tần?"

"Ừ?"

"Cô ấy thật sự không nhớ gì sao?"

Một câu hỏi này làm cho mặt nạ bình tĩnh của hắn xuất hiện một vết nứt.

"Đúng." Hắn vừa tẩy rửa dụng cụ pha cà phê vừa trả lời cô: "Cô ấy cái gì cũng không nhớ."

Trong đôi mắt hắn hiện lên một chút đau đớn khó nén được.

Linh nhìn người đàn ông âm trầm trước mặt, rốt cục cũng không dám mở miệng ra nói thêm gì nữa.

Biết hắn lâu như vậy, cô vẫn nghĩ hắn chẳng để ý điều gì.

Cho đến khi Bạch Khởi Lệ được sinh ra, cô mới phát hiện hóa ra hắn cũng có thứ hắn quan tâm.

Trong mười bảy năm này, cô thường lén đến nhìn trộm Khởi Lệ nhưng hắn thì không, một lần cũng không, trừ mỗi ngày hôm đó lúc Khởi Lệ được sinh ra. Sau hôm ấy hắn không bao giờ bước vào Bạch gia nữa. Thậm chí hắn còn xóa đi trí nhớ của người nhà họ Bạch và họ Sở về sự xuất hiện của hắn, cố ý cùng Sở Ninh đã gả vào Bạch gia cắt đứt liên lạc.

Hắn không gặp cô nhưng lại từ xa mà bảo vệ cô, đem những thứ có thể gây nguy hiểm cho cô loại trừ hết để Khởi Lệ có thể bình an thuận lợi lớn lên.

Cô không đồng ý với cách làm của hắn nhưng nhiều năm trước khi cô mấy lần bị tịch mịch và thống khổ làm cho cho suýt phát điên thì chính hắn đã cho cô hy vọng cho nên đối với hắn, cô cật lực nuốt vào trong những lời nói hoặc ý kiến không hay.

Năm đó, lúc mới gặp hắn, cô còn tưởng hắn tới để bắt cô, dù sao cô cũng phạm nhiều tội ác tày đình, hại chết nhiều người như vậy. Lúc đó cô nghĩ như vậy cũng tốt, lúc trước cô muốn chết mà không được, nếu hắn có thể làm cho cô chết thì đó cũng là một sự giải thoát.

Cho dù phải xuống địa ngục, bị giam ở địa ngục Vô Gian thì so với loại thống khổ tuyệt vọng này còn tốt hơn.

Nhưng hắn lại không gϊếŧ cô mà chỉ cho cô một con đường.

Cô từng hỏi hắn "Vì sao".

Hắn cái gì cũng không nói, mặc dù vậy cô vẫn tin hắn.

Về chuyện của hắn, cô đều là nghe con mèo đen kia kể lại.

Tần cũng giống cô, đều đang tìm người.

Lẳng lặng uống ly cà phê, tuy rằng đã bỏ thêm đường và sữa, hương vị cà phê vẫn mang theo vị đắng chua sót.

Cô và hắn, một người là ma, một người là thần nhưng đều lưu lạc thế gian để tìm kiếm ngàn năm.

Hắn tìm được rồi nhưng lại lựa chọn chờ đợi.

Còn người cô muốn tìm thì không biết đang ở nơi đâu......

Nghĩ đến đây, cô lại bất giác thấy nôn nóng đứng lên, cô nhắm mắt lại không ngừng tự nói với mình: Không cần gấp, không cần gấp, sẽ tìm được, nhất định sẽ tìm được......

Nhất định......

Đêm khuya.

Mọi vật im lặng.

Hắn đi vào đình viện, tưới nước cho những hồn phách thống khổ.

Những đóa hoa đỏ tươi, ở trong gió đêm lay động, mỗi một giọt nước, đậu ở trên bông hoa đều giống như máu, cũng giống như giọt lệ.

Hắn có thể nghe được sự oán giận, bất bình của tụi nó vì đã ngăn cản nàng cho chúng chút an ủi.

Chúng nó khe khẽ nói nhỏ, oán hận mắng, không thể chạy được cũng không thể được giải thoát.

Hắn cũng chẳng thèm để tâm đến lời oán giận của đám oan linh, chỉ chăm chú tưới cây cho mỗi gốc, để an ủi cảm giác bỏng rát mà chúng đang phải chịu.

Hắn không trách chúng nó, những linh hồn thống khổ này khát vọng cô chạm vào cũng là bình thường, giống như sa mạc cần nước, người cần không khí, bóng tối khát vọng bình minh cũng như hắn năm đó khao khát được đến gần cô.

Hắn đã chờ đợi thật lâu.

Khoảng thời gian ở bên cô trước kia, lúc đó chẳng thấy có ý nghĩa gì nhưng mất cô rồi thì chúng lại trở nên rõ ràng, dày vò hắn đến mức khó chịu.

Mỗi một giây, một phút, hắn đều cảm nhận được sức nặng của khóa huyền thiết vô hình ở trên người.

Đinh đang, đinh đang, đinh đang......

Lũ dây xích leo lên người hắn, siết chặt lại, rung lắc khiến hắn không thể hô hấp được.

Trong những năm tháng đằng đẵng trước kia, khóa hàn thiết lạnh như băng này luôn nhắc nhở hắn về tội lỗi mà hắn đã phạm phải.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn chỉ biết cô chính là thiên kiếp mà hắn không thể nào tránh được.

Hắn phạm lỗi.

Lỗi rất nặng.

Cho nên hắn muốn thử giúp Linh, giúp cô đạt được nguyện vọng cô từng không tiếc hy sinh tất thảy để đạt được, bởi vì khổ sở mà hắn gây ra cho Mộng nhi so với bất kỳ ai khác còn nhiều hơn, nặng nề hơn.

Những đóa hoa được tưới nước liền im lặng.

Trong đêm đen, mọi thứ đều có vẻ mông lung, không rõ.

Hắn ngẩng đầu, nhìn con ngõ nhỏ nơi cô rời đi lúc ban ngày, bây giờ chỉ có đèn đường nhàn nhạt, cái gì cũng không có nữa.

Con mèo đen đi theo cô đến giờ cũng chưa về.

Hắn biết nó sẽ không về nữa và Linh chắc cũng hiểu được.

Vài giờ trước khi cô bước ra khỏi cửa, hắn suýt thì không kiềm chế được mong muốn tiến lên giữ cô lại nhưng chút lý trí còn sót lại đã ngăn cản hắn.

Đừng phạm sai lầm, đừng phạm sai lầm, đừng phạm sai lầm nữa......

Nắm chặt trong tay bình tưới nước, hắn xoay người, không hề nhìn lại cái ngõ nhỏ mà bức chính mình quay vào trong nhà.

Cũng chính vì tham niệm nhất thời của hắn mà cô đã phải luân hồi mấy ngàn năm. Hắn tuyệt đối không để cô phải chịu khổ nữa, cho dù phải ở lại nhân gian chờ đợi từng kiếp luân hồi của cô thì hắn cũng cam tâm tình nguyện.