Bỉ Ngạn Hoa

Chương 2

Chương 1
Bên bờ đối diện

Sương trắng mờ mịt.

Trong màn sương mênh mang, nước lạnh như băng, mặt nước như mặt gương, thanh tịnh không chút gợn sóng.

Nước hồ trong vắt, soi chiếu trời đất rõ ràng.

Cô lặng lẽ đi đến bên bờ, nhìn mặt nước trong ngưng tụ kính.

Trong thủy kính, có thân ảnh của cô.

Cô ngồi chồm hỗm bên cạnh thủy kính, ngóng nhìn hình ảnh của chính mình trong nước.

Gió nổi lên, mặt nước thanh tịnh lập tức gợi lên từng đợt sóng, làm nhòe khuôn mặt cũng như thân ảnh của cô.

"Người nào ở đó?"

Một tiếng chất vấn khiến cô cả kinh, vội vàng quay đầu.

Nhưng tại một phần trăm ngàn của một cái chớp mắt kia, cô lại theo trong kính mà nhìn thấy hiện tại cùng tương lai.

Ngàn vạn hình ảnh lóe sáng tiến vào trong con ngươi của cô, cũng tiến vào trong trí óc cô!

Chiến hỏa đầy trời, tiếng khóc chấn động, dưới thành máu chảy thành sông.

Chủy thủ, trăng tròn, lời nguyền rủa.

Cái chết.

Lửa đen, khóa luyện, hàn băng.

Hận thù, Điệp Vũ bi thương, ca ca phẫn nộ, vương quốc suy tàn —

Cảm xúc kịch liệt kia khiến hai chân đang muốn đứng lên của cô nhũn ra, khiến cô suýt ngã vào trong nước.

Một màn lại một màn hiện lên, đau đến nỗi cô chỉ có thể ngã xuống.

Bỗng dưng, một bàn tay to, nắm lấy cánh tay trắng noãn, kịp thời giữ cô lại không để rơi vào trong thủy kính, đồng thời kéo cô ra khỏi mớ hỗn độn hình ảnh kia.

"Là ngươi." Người bảo vệ kính nhướng đôi mày kiếm, cũng không trách cứ cô mà chỉ thản nhiên nói: "Chỗ này không thể tùy ý ra vào, ngươi ở trong này làm cái gì?"

Cô có chút kinh hoảng, phấn môi run rẩy, khuôn mặt tuyệt mỹ vì những hình ảnh máu lạnh tàn khốc kia mà vẫn tái nhợt.

"Ta...... Ta......" Thử hai lần, cô mới có thể mở miệng, "Thực xin lỗi, ta không biết. Ta là...... đến tìm Bách Hoa phu nhân, nhưng gặp phải đám sương giăng nên bị lạc đường......"

"Hiện tại ngươi biết rồi đó." Người bảo vệ kính buông cánh tay cô ra, hướng bên phải vung lên khiến đám sương tan ra. Con đường đến Bách Hoa lâu liền hiện ra một cách rõ ràng.

"Bách Hoa phu nhân ở chỗ đó. Lần tới đừng đến chỗ này nữa. Nếu ngươi thực sự rơi xuống thủy nguyệt kính thì phu nhân cũng không làm gì được đâu."

"Tạ tướng quân." Cô không dám ngẩng đầu, sợ nước mắt đang tụ ở trong hốc mắt sẽ lập tức rơi xuống.

Nhịn xuống cảm xúc đang dâng trào, cô nhún người nói lời cảm tạ rồi liền vội vàng rời đi.

Màn sương trắng ở phía sau cô lại một lần nữa hợp lại. Cô quay đầu nhìn thì chỉ thấy một mảnh sương trắng mênh mang.

Hết thảy đều khôi phục lại như cũ.

Nhưng, cô biết những hình ảnh nàng mới vừa nhìn thấy đã khiến mọi chuyện không còn giống như trước nữa.

Ta nguyền rủa ngươi, ta muốn ngươi cùng ta nhìn thế giới này diệt vong!

Ta nguyền rủa hắn, ta muốn hắn ở địa ngục phải chịu khổ, cho dù chuyển thế, cũng muốn hắn đời đời kiếp kiếp đều chết ở dưới lưỡi đao của ngươi!

Ta muốn hắn mỗi lần đều bị ngươi phản bội, muốn hắn phải nếm trải tư vị bị phản bội là thế nào. Ta muốn màn đêm đen này lặp lại cho đến sơn cùng thủy tận mới thôi!

Lời nguyền rủa mang theo thê lương cùng phẫn hận của Linh đối với ca ca và Điệp Vũ từng tiếng một đánh vào lòng cô, mỗi một câu đều khiến cô sợ hãi.

Cho dù là xuyên thấu qua thủy nguyệt kính, cô vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh tà ác của lời nguyền kia.

Một người bị đem ra làm vật hy sinh, một người vì tình yêu mà chịu khổ, một người phản bội những người khác —

Ba Lang lấy máu và nước mắt, dùng sức lực cuối cùng của cả đời hắn mà đúc nên bức tranh đồng. Bởi vì hắn biết, những truyện đó cần được ghi lại thì Điệp Vũ và Linh mới có cơ hội được cứu.

Nhưng cô cũng hiểu được, những điều đó đều sẽ không xảy ra. Ca ca phạm phải sát nghiệp quá lớn, bị nhốt đánh vào mười tám tầng địa ngục, nếu hắn không chuyển thế luân hồi thì hai người các nàng sẽ vĩnh viễn lưu lạc trên thế gian.

Vĩnh viễn.

Cô từng nghĩ đến tình cảm của ba người bọn cô sẽ vĩnh viễn không thay đổi.

Ai cũng không biết được sự tình đến cuối cùng lại biến thành như vậy.

Trong những năm đằng đẵng đó, tâm trí Linh bị méo mó, biến dạng còn Điệp Vũ thì lưu lạc như một u hồn trên trần thế.

Cô nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống hai gò má.

Thủy nguyệt kính, cho cô xem được những việc đã xảy ra, dù không thể vãn hồi tất cả nhưng cô có thể thử cởi bỏ những ân oán này.

Cho dù việc này có thể làm mọi người phải chịu khổ, nhưng cô vẫn phải làm để bọn họ tránh khỏi vòng quay vận mệnh đeo đẳng đã bắt đầu lăn bánh và cũng chỉ có như vậy, lời nguyền kia mới có cơ hội được giải trừ.

Ở phía trước có tòa lầu các ẩn trong mây, bên trong truyền ra tiếng nhạc thanh nhã, du dương.

Trên lầu, một vị phu nhân áo trắng như tuyết dường như cảm giác được, cô vừa nhìn lên liền gặp được ánh mắt bà đang nhìn mình.

Ngươi hẳn là biết, chỗ đó vượt ngoài tầm kiểm soát của ta.

Mộng nhi biết.

Ngươi quyết ý muốn đi?

Vâng.

Thôi, tất cả đều là nhân duyên, tâm ngươi đã định, thì đừng ngoảnh đầu lại, đi đi thôi.

Tạ phu nhân.

Cô xoay người bái tạ, phu nhân thở dài, nâng bàn tay ý đã biết. Lúc này cô nở một nụ cười cảm kích rồi mới quay người rời đi.

Tiếng nhạc mờ mịt như mây.

Phu nhân nâng chén lên nhấp một ngụm trà xanh, đồng tử hầu hạ bên cạnh lo lắng mở miệng.

"Phu nhân, sao ngài lại để thiên nữ đi, việc này không thỏa đáng đâu ạ, nếu bên trên trách tội xuống –"

"Ta đã có tính toán."

Nghe thấy lời này, đồng tử không dám nói nữa, chỉ nhìn về phía người con gái đang tiến về phía đám sương trắng kia, vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

Sương trắng mênh mang, thân ảnh của cô rất nhanh liền biến mất.

Đều có tính toán ư?

Ai ai, cái này chính là phạm vào thiên quy đó.

Phu nhân không biết đang tính cái gì, không biết có cứu được cô ấy không?

Lại nói, nào có người vừa mới tu thành chính quả, liền lại cam nguyện phạm vào tội nghiệt? Cái này không phải tội lại càng nặng thêm sao?

Thật sự là hắn đã học mấy ngàn năm rồi cũng không thể nào hiểu được chuyện này!

Sớm biết thế này thì hắn đã không nói cho cô biết chuyện về thủy nguyệt kính......

Chương 1:

Một ngày mùa thu, sau buổi trưa, mọi người đều buồn ngủ.

Trong lớp học, lão sư đang đứng viết bài trên bảng đen. Sinh viên ngồi trong phòng học đều có tư tưởng tan rã, chỉ có vài người còn chuyên tâm nghe giảng bài, còn lại quá nửa là đang ngủ.

Mấy con ve còn sót lại từ mùa hè đang ở trên mấy cái cây bên cửa sổ mà kêu, thanh âm vang lên có quy luật giống như đang ru ngủ, mỗi một lần chúng kêu vang lại giống như đang gọi mọi người cùng đến báo danh với Chu công đi.

Bạch Khởi Lệ mí mắt đã muốn díu lại, nhìn lão sư đang cầm bút viết nhanh lên bảng, những chữ tiếng Anh mà ông viết trông chả khác gì mấy con giun càng ngày càng mơ hồ.

Cô thực cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo nhưng tiếng ve ngoài cửa, rồi ánh mặt trời rực rỡ cùng với khí lạnh trong căn phòng và tiếng giảng bài như tụng kinh của lão sư, chưa kể đến một đám sinh viên đang nằm úp sấp trên bàn đều khiến nàng không thể kháng cự nổi. Sau vài lần ngáp cùng gật đầu nghiêng nghả trong cơn giãy dụa thì cô cuối cùng cũng không chống lại được cơn buồn ngủ mà nằm úp sấp lên bàn học.

Tiếng ve râm ran, gió lạnh nhẹ thổi.

Mặt trời ở xa xa chậm rãi xuống núi đem tòa nhà lớn nhuộm màu da cam ấm áp......

"Khởi Lệ."

Oa!

Một tiếng gọi này làm cho cô đột nhiên bừng tỉnh, lập tức nhảy dựng lên, mở miệng giơ tay, đáp lại tiếng gọi đó thật to.

"Có –"

Tiếng chưa dứt, cô cũng chưa kịp mở to mắt thì đã phát hiện ra tình huống có gì đó không đúng.

Trong phòng học, toàn bộ bạn học không biết vì sao lại đứng lên hết, tất cả đều đang trừng mắt nhìn cô, kể cả lão sư đều trưng ra bộ dáng bị kinh hách.

Giây tiếp theo, mọi người đều phá ra cười.

Cô lập tức biết chính mình lại làm ra cái việc ngốc. Mà lớp trưởng Tiểu Linh ở bên cạnh đang vừa cười vừa nói nhỏ với cô:

"Tôi nói là đứng lên, không phải Khởi Lệ......"

Nha, đáng giận.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, chỉ thấy lão sư trên bục giảng vừa bực vừa buồn cười mở miệng nói,"Bạch Khởi Lệ, em giơ tay làm gì? Có vấn đề gì không hiểu hả?"

Cô nhanh chóng rụt tay đang giơ cao của mình trong tiếng cười của mọi người, đỏ mặt dùng sức lắc đầu.

Thấy cô đáng thương, Tiểu Linh vừa cười vừa mở miệng tiếp tục hô: "Cúi chào, tan học."

"Cám ơn lão sư!" Mọi người một bên cười, một bên cúi chào, cùng kêu to lời chào.

Cô cũng mơ hồ mà cúi chào. Buổi học này kết thúc, trong lớp mọi người cười nghiêng ngả mà cô thì trong tiếng cười đó vô lực ngồi lại trên ghế, xấu hổ bắt đầu thu thập sách vở.

"Khởi Lệ, lần sau nhớ rõ đừng giơ tay nữa. Giờ chúng ta học trung học rồi, có còn tiểu học nữa đâu, ha ha ha ha!"

"Khởi Lệ, đừng để ý con nhỏ đó, cái 'Có' của cậu rất tốt, rất phấn chấn. Có điều cậu trước khi ra khỏi lớp thì lau nước miếng đi, cậu ngủ còn chảy nước miếng kìa."

Tiếng cười sung sướиɠ lại vang lên, cô chỉ biết cười gượng tiếp nhận khăn giấy mà A San tốt bụng đưa qua, lau nước miếng trên khóe miệng cùng trên bàn.

"Khởi Lệ, hôm nay cậu cùng Điềm Điềm phải ở lại trực nhật, chớ quên lau bảng đen nha! Tớ đi trước đây, bye!"

"Khởi Lệ, đi nhé,bye."

"Bye!"

Tan học không đến 5 phút, học sinh nhanh chóng lần lượt rời đi.

Bạch Khởi Lệ thu dọn sách vở, lau bảng đen, các học sinh khác đã sớm về hết, chẳng còn ai. Cô và Điềm Điềm cùng nhau đóng hết cửa sổ trong phòng học rồi mới vác cặp sách, vừa ngáp dài vừa đi ra cửa.

"Khởi Lệ, cậu có khỏe không? Có muốn đi cùng xe với tớ không?" Đến cửa, thấy cô vẫn tiếp tục ngáp, Điềm Điềm có lòng tốt mở miệng đề nghị.

"Không cần, băng bảo vệ cổ tay của tớ hỏng rồi, tớ muốn tiện đường đi mua luôn. Hơn nữa, đi bộ một chút chắc là cũng đỡ buồn ngủ hơn, bằng không chút nữa về nhà mà để mẹ tớ nhìn thấy thì bà sẽ biết được tớ ở trên lớp ngủ gật, lúc đó bà sẽ chạy đến nhà ông ngoại cằn nhằn, không cho ông dạy tớ học võ."

"Vậy tớ về trước nha, cậu đi đường cẩn thận,bye!"

"Bye!" Vẫy tay với Điềm Điềm, Khởi Lệ một bên hướng trong xe mỉm cười với ba Ôn tới đón Điềm Điềm, "Cháu chào chú Ôn!"

Ba Ôn cũng hướng cô nở nụ cười, thấy con gái lên xe rồi thì liền rời đi.

Xe của Ôn gia vừa đi, Bạch Khởi Lệ lập tức rũ bỏ nụ cười ngọt ngào, đứng ở cửa trường trung học tư thục danh giá cho nữ sinh mà duỗi người, còn ngáp một cái thật to, chả có tí thục nữ nào. Sau đó cô mới quay đầu, lau đi nước mắt trào ra vì buồn ngủ rồi quay lại chào hỏi với cô gái vẫn đi theo cô từ lúc ra khỏi cửa.

"Hi."

Cô gái đó mặc đồng phục giống cô, mái tóc đen thật dài được buộc kiểu công chúa thật chỉnh tề.

Cô nhận ra cô gái này, phải nói là vị học tỉ này.

Khởi Lệ mấy ngày hôm trước trong buổi chào cờ buổi sáng mới nhìn thấy cô gái này. Cô ấy hôm đó cũng mặc bộ đồng phục này, cũng kiểu tóc công chúa này, còn được hiệu trưởng trao giấy khen. Nhưng cô ấy hôm nay và ngày đó không giống nhau. Lúc đó cô ấy hai má phấn hồng lộ ra trong ánh mặt trời, mà nay nhìn gần chỉ thấy một màu trong suốt chết chóc.

"Cậu ...... nhìn thấy tôi ư?" Học tỷ như là bị sự hỏi thăm ân cần của cô làm cho hoảng sự, chần chừ mới mở miệng.

"Đúng." Cô không bị câu hỏi quái dị này dọa, thậm chí còn gật đầu.

"Thật sự?" Học tỷ càng tới gần cô.

"Thật sự." Cô lại gật đầu.

"Vì sao...... Trừ cậu ra...... Mọi người đều nhìn không thấy tôi? Cũng không nghe được tôi?"

Cô nhìn vị học tỉ đang hoang mang trước mặt, ôn nhu nhắc nhở cô ấy: "Cô có nhớ khi nào thì bắt đầu như thế không?"

"Tôi ...... Tôi không nhớ rõ......" Học tỷ lắc đầu, có chút mờ mịt hoang mang nói: "Tôi chỉ nhớ rõ tôi đang đến trường...... Sau đó...... Sau đó...... Ngực của tôi đột nhiên rất đau....."

Giọng nói mềm nhẹ phiêu tán ở trong không khí, học tỷ nhìn nàng, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, lộ ra sợ hãi, phấn môi cô ta run rẩy hỏi: "Tôi...... Đã chết sao?"

Bóng hoàng hôn đem thiên không nhuộm thành một mảnh màu tím xanh.

Cô nhẹ giọng mở miệng, "Cô ở trên xe tái phát bệnh tim. Đó là chuyện của ba ngày trước rồi."

"Cho nên...... Mọi người mới để hoa ở trên bàn tôi sao?"

"Phải."

"Tôi biết mình có bệnh tim bẩm sinh nhưng vài năm nay, tình huống đều tốt, cho nên tôi không nghĩ đến......"

Học tỷ thanh âm lại trôi đi ở trong không khí, lúc này cũng là bởi vì nghẹn ngào.

Khởi Lệ nhìn nàng, không biết nên nói cái gì.

"Tôi vẫn còn rất nhiều việc muốn làm."

"Ừ."

"Tôi còn nhiều nơi muốn đi."

"Ừ."

Cô có thể nhìn thấy nước mắt trong suốt chảy trên khuôn mặt của học tỷ.

Mười tám tuổi, đúng là nụ hoa đang chuẩn bị tỏa hương. Cô có thể hiểu được học tỷ có nhiều giấc mộng chưa hoàn thành mà đã phải đi như vậy thì thật không cam lòng. Nếu đổi lại là cô thì cũng khó có thể chấp nhận được sự thật này.

Tuy rằng biết rõ làm như vậy, sẽ làm chính mình trở nên suy yếu nhưng Khởi Lệ vẫn không nhịn được mà vươn tay ra nắm lấy bàn tay lạnh băng, tái nhợt của học tỷ.

Học tỷ cúi đầu, nhìn bàn tay đang bị nắm của mình, "Tay cậu thật ấm áp."

Trong nháy mắt nắm lấy tay học tỷ, cô có thể cảm nhận được tim mình như bị ai bắt lấy, đau đến nỗi cô khó có thể hô hấp được nhưng cô vẫn nhịn xuống đau đớn kinh người đó.

Học tỷ không thể tin được nhìn cô. Vào lúc học muội cầm lấy tay mình, cô ta thấy thế giới toàn bộ sáng lên, cơn đau đớn ở ngực trong nháy mắt như được hóa giải.

"Cậu làm cái gì?" Nàng kinh ngạc mở miệng.

"Cô có nguyện ý tin tưởng tôi không?" Khởi Lệ hỏi.

Cô gái không chút do dự gật đầu.

Cô cũng mỉm cười, sau đó càng tiến thêm một bước ôm lấy vị học tỷ hồng nhan bạc mệnh kia.

Ánh sáng trắng nhu hòa từ trong thân thể của Khởi Lệ tràn ra, trong phút chốc vây quanh hai người, ánh sáng càng ngày càng chói mắt cho đến khi cô không nhìn thấy khuôn mặt của học tỷ.

"Đi thôi." Cô nói với học tỷ: "Đừng sợ, nó sẽ đưa cô đến nơi cô cần đến, cô chẳng qua đã bỏ lỡ nó một lần thôi."

Sau đó, tựa như lúc bắt đầu, ánh sáng trắng nhanh chóng biến mất.

Giây tiếp theo, ở cửa trường học cũng chỉ còn lại một mình cô, thở phì phò, lấy tay ôm ngực, cả người choáng váng.

Cô biết, không có nào thấy những chuyện vừa mới phát sinh trừ cô, cho đến bây giờ đều là như vậy.

Cám ơn......

Giữa không trung, truyền đến giọng nói ôn nhu của học tỷ.

Cô ngẩng đầu, mỉm cười.

Lúc cô ngã xuống liền nghe thấy mọi người xung quanh hét lên, bảo vệ trường học cũng chạy vội ra.

Tại thời khắc nửa tỉnh nửa mê kia, xa xa tựa hồ truyền đến âm thanh của ai đó đang trách mắng cô.

Có ai đó bế cô lên, đưa đến bệnh viện.

Ba, mẹ, ông bà nội đều chạy đến.

Nhưng ngoài người nhà, cô còn nghe thấy một giọng nói quen thuộc mà lạnh lùng.

Ngươi không nên làm như vậy.

Ai vậy?

Ai?

I can see dead people – Tôi có thể nhìn thấy người chết.

Cô đã quên bộ phim đó là như thế nào, chỉ biết có một đứa bé trai nói với bác sĩ tâm lý của mình những lời như thế này.

Tỉnh lại trong phòng cấp cứu của bệnh viện, nhìn vào thiết bị điện tử trong phòng bệnh và rèm cửa màu xanh nhạt, còn có khuôn mặt căng thẳng của người thân, cô thật sự muốn nói ra những lời này.

Con có thể thấy người chết.

Phải, dịch tiếng Anh ra tiếng Trung thì câu đó có nghĩa là như vậy.

Chỉ sợ phản ứng của người nhà cô sẽ không bình tĩnh giống vị bác sĩ kia mà sẽ kiên trì muốn cô đi khám bác sĩ tâm lý hoặc sẽ cho rằng cô bị điên.

Cho nên cô vẫn là đem câu kia nuốt vào mà không nói ra, chỉ phun ra một chữ để mọi người biết cô đã tỉnh.

"Hi."

Tuy rằng mọi người đều đang thấp giọng tranh luận nhưng khi nghe thấy cô nhỏ giọng gọi thì mọi người đều ngừng nói mà quay lại nhìn cô, mẹ cô ngay lập tức đi đến bên giường.

"Hi."

Mẹ cầm tay cô, lo lắng hỏi, "Con thấy khỏe không?"

"Có." Cô gật gật đầu, nhìn lão ba so với diễn viên điện ảnh còn đẹp hơn đang đứng đằng sau mẹ, cô liền mỉm cười, giả ngu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Con bị xỉu ở trước cửa trường học." Lão ba mở miệng trả lời.

"Thầy thuốc nói huyết áp của con rất thấp." Ông nội ở một bên thêm vào.

"Nha." Vẻ mặt cô thực vô tội mà nhìn mọi người, mở miệng nói: "Hiện tại con tỉnh rồi, có thể về nhà chưa ạ?"

"Không được."

Âm thanh này không phải của mấy người lớn trong nhà mà là từ một cậu thiếu niên đứng ở trong phòng.

"Vì sao không được?" Cô nhướng mày hỏi.

"Chị phải ở lại trong bệnh viện để làm kiểm tra." Hắn thần sắc kiên định trừng mắt nhìn ba vị tiền bối trong nhà bình thường rất chiều cô, nhân lúc họ còn đang há hốc mồm mà giành cơ hội nói trước: "Năm nay chị ấy đã xỉu hai lần rồi, mọi người không muốn kiểm tra cho ra nguyên nhân chị ấy xỉu là vì sao ư?"

"Nhưng Tiểu Kì, chị không thích ở trong bệnh viện." Khởi Lệ cố gắng nặn ra một giọt nước mắt, mong nhận được sự thương xót của đứa em trai nhưng mà nháy mắt nửa ngày cũng chẳng nặn ra được giọt nước mắt nào.

Bạch Chí Kì bà chị đáng thương nằm trên giường bệnh, vẫn lạnh lùng nhả ra hai chữ kia.

"Không, đi."

Thấy bên này không làm ăn được gì, mà người lớn trong nhà cũng không dám nói gì, Khởi Lệ đành phải chuyển hướng sang đứa em trai song sinh khác, tính tình tốt hơn đứa kia một chút, mà khẩn cầu.

"Tiểu Lân......" Cô bày ra bộ dạng con chó nhỏ, nhìn cậu ta mà khẩn cầu.

Bạch Chí Lân chịu không nổi bộ dạng đáng thương của đại tỷ nhìn cậu như vậy. Tuy rằng Chí Kì đã cảnh cáo cậu trước là không được nói giúp cô nhưng mà bây giờ cậu lại không có cách nào kháng cự lại cô chị hơn bọn họ hai tuổi này.

"Chí Kì, chị ấy cũng không phải chưa từng làm kiểm tra. Từ nhỏ chị ấy cũng ngất nhiều lần lắm rồi, đi kiểm tra bác sĩ cũng có tìm ra cái gì đâu, khám trung y cũng chỉ nói là thân thể bị hư nhược."

Cậu nhìn người anh song sinh, ra đời trước cậu có hai phút, nhưng lúc nào cũng mang bộ dáng tiểu đại nhân âm trầm, nói ra trọng điểm: "Huống hồ, lúc kiểm tra sức khỏe đầu năm học, kết quả của chị ấy rất tốt mà, trừ huyết áp có hơi thấp một chút thì vấn đề gì cũng không có. Từ lúc khai giảng đến bây giờ cũng mới có hơn một tháng, hiện tại lại bắt chị ấy làm kiểm tra thì cũng chẳng có ý nghĩa gì."

A a, quả nhiên A Lân thật giỏi ăn nói.

Khởi Lệ dưới đáy lòng cảm tạ, một bên lại không quên đem bàn tay đang cắm kim chuyền nước chuyển qua phía Tiểu Kì, còn lộ ra ánh mắt đáng thương đối với cậu bé mà nũng nịu xin xỏ vị tiểu đại nhân khó tính nhất nhà.

"Tiểu Kì......"

Bạch Chí Kì nhướng mày, miệng càng mím chặt.

"Bằng không thế này đi," thấy bộ dáng con trai không được tự nhiên, Bạch Thiên Vũ rốt cục mở miệng cấp cho đứa con trai lớn một cái thang. "Khởi Lệ trước cứ về nhà nghỉ ngơi, ở nhà quan sát một tuần xem tình hình thế nào rồi quyết định sau. Nếu con bé lại té xỉu, thì lúc đó quay lại bệnh viện kiểm tra, nếu khỏe hẳn rồi thì mới được đi học."

Nhưng cô muốn đi học a!

Khởi Lệ há mồm muốn kháng nghị, nhưng mẹ lại bí mật nhéo tay cô, lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Biết chính mình không thể quá phận, cô đành phải một lần nữa ngậm miệng lại.

"Một tuần?" Bạch Chí Kì nhìn lão ba.

"Một tuần." Bạch Thiên Vũ gật đầu.

"Nếu tình huống của chị ấy không chuyển biến tốt thì phải trở về bệnh viện."

"Đúng."

"Được."

Phụ tử hai người đạt được thỏa thuận còn Khởi Lệ thì chỉ biết thở dài.

Một tuần là, bảy ngày, thật lâu mà.

Aizzz.

Nhìn mọi người đứng ở bên giường thành một vòng, Khởi Lệ tự an ủi mình ít nhất cũng được về nhà chứ không cần ở lại cái nơi tràn ngập quỷ hồn và oán niệm này.

Nói đi cũng phải nói lại, người nhà cô thật là lợi hại, có họ ở đây, không có thứ gì dám đến gần cô.

Đặc biệt là hai đứa em song sinh này.

Người xưa nói tính khí khó chịu bay ngàn dặm chính là thế này đi? Ha ha.

Có điều bộ dạng tức giận của Tiểu Kì trông thật giống siêu nhân rùa (cái này Amber chém, Tái Á nhân không biết là cái gì nữa?), mà không phải, là siêu nhân rùa tỏa ra hào quang màu vàng mới đúng.

Chỉ cần tưởng tượng cái đầu của em trai biến thành đầu nhím, đánh ra chưởng phong của môn phái rùa lại còn ở một bên hò hét thì cô liền không nhịn được cười.

Ngày thứ sáu.

Cuộn mình ở ghế nằm trên ban công, Bạch Khởi Lệ ách xì 1 cái.

Hôm nay đã là ngày thứ sáu sau khi từ viện về, thân thể cô không có vấn đề gì nên người nhà rốt cuộc cũng yên tâm. Hai ngày trước ông nội đã đi ra ngoài, ba mẹ thì đi làm còn hai đứa em song sinh thì đến nhà ông ngoại học võ, ở nhà chỉ còn cô và bà nội.

Ở bệnh viện về ngày đầu tiên cô mới dám có chút thả lỏng.

Tuy rằng có người quan tâm vẫn hơn là không có, cô cũng biết mọi người lo lắng cho cô nhưng quan tâm và lo lắng quá vô tình lại tạo thành áp lực, khiến cô cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

Từ nhỏ, hai đứa em song sinh kia đều rất khỏe mạnh, dù là lên núi hay xuống biển, trèo cây, nhảy sông, hai đứa đều làm một cách dễ dàng.

Nhưng cô lại bởi vì thường xuyên ngất xỉu mà không có nguyên nhân, khiến người nhà quan tâm quá mức. Trước khi học trung học, cô đều là học ở nhà, chỉ đến kỳ thi mới đi thi lấy bằng như các bạn khác.

Tuy rằng cô càng lớn thì sức khỏe càng tốt hơn, hơn nữa nếu không phải vì nguyên nhân kia, cô thậm chí có thể chạy nhảy, mà cô còn đứng nhất ở trường môn chạy một trăm mét nữ đó.

Nhưng chắc người nhà trước kia bị làm cho sợ hãi nên đối với cô vẫn là không yên lòng.

Cho nên cô vẫn luôn hy vọng có thể đến trường.

May mắn cuối cùng cô cũng cố gắng thuyết phục được mẹ và mọi người để cho cô đến trường học cấp ba.

Tuy biết rằng với thể chất đặc biệt này, có thể cô sẽ gây ra phiền toái cho người khác nhưng cô vẫn muốn đi học.

Ba năm trung học cô thật cố gắng không để ý đến những cô hồn dã quỷ chết không nhắm mắt, còn quyến luyến thế gian nhưng ngẫu nhiên vẫn tìm cách giúp đỡ họ. Có mấy lần, tình trạng của cô cũng không đến nỗi, chỉ hơi mệt mỏi. Nếu lần nào sức khỏe kém một chút thì cũng chỉ cần nằm vài ngày là tốt rồi.

Vì tránh cho người nhà vì truyện đến trường của cô mà tranh cãi, cô đều gọi cho ông ngoại cho người tới đón trước khi ngất đi. Đáng tiếc lần này còn chưa kịp gọi đã bị ngất đi nên mới bị nhốt ở nhà nghỉ ngơi.

Không phải cô thích ông bà ngoại hơn, ông bà nội cũng là người rất hiểu chuyện nhưng hai đứa em song sinh thì lại ưa quản chuyện này nọ, hơn nữa ở nhà ông bà ngoại có nhiều thứ kỳ quái cho nên có nằm ở đó cũng không thấy nhàm chán.

Nhịn không được lại ách xì 1 cái, cô híp mắt nhìn mấy cây phong phía trước đã chuyển màu đỏ.

Cơn gió lạnh mùa thu đầu tiên của năm nay mới vừa chấm dứt hôm qua nhưng chỗ này bởi vì ở sườn núi, ở trên cao nên lá phong đã bắt đầu chuyển đỏ.

Ánh mặt trời theo kẽ lá rơi xuống, làm ấm lòng người trong phòng.

Cô nửa híp mắt, ở trên ghế nằm điều chỉnh tư thế thật thoải mái rồi mới đưa tầm mắt kéo máy tính xách tay đến.

Cuốn vở màu trắng cô đang cầm là lớp trưởng có lòng tốt mang đến cho cô sau giờ học ngày hôm qua. Trong đó ghi chi chít nội dung kiến thức của mấy ngày gần đây.

Cô thử chuyên tâm nhìn chữ viết chỉnh tề của lớp trưởng, nhưng nửa giờ sau vẫn nằm ở trên ghế mà ngủ mất.

Giữa trưa ngày mùa thu, gió chợt thổi.

Lá phong đỏi ối ở trong gió bay bay, có chiếc lá bay cả lên máy tính trong tay cô, rồi lại theo tay cô trượt xuống bên cạnh.

Cô nặng nề ngủ, rơi vào giấc mơ tối tăm.

Đêm đen như vô tận.

Sau ánh sáng chỉ khiến người ta thấy màn đêm đen này càng thêm vô vọng.

Đau quá.

Cô không nghĩ lại đau như vậy.

Cô cúi đầu, nhìn đôi bàn tay vô lực run rẩy của chính mình.

Mệt mỏi quá.

Cô không biết lại mệt mỏi như vậy.

Trong quá khứ, cho dù đau khổ, cô cũng chưa bao giờ mệt mỏi, đau đớn như vậy

Nhưng cô chưa bao giờ tinh lọc hồn phách mà chỉ trị liệu cứu người.

Cô chính là muốn cho kia hồn phách phải chịu ít tội đi, thậm chí cô cũng không biết mình có thể làm như thế không......

"Ngươi không nên làm như vậy."

Lời nói bình dị, lại lạnh lùng, thản nhiên truyền tới.

Cô quay đầu xoay người, thấy người nam nhân đang nói chuyện kia.

Nam nhân để lộ một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ nhưng lại tái nhợt. Hắn mặc một cái áo choàng màu đen dài tay, trên áo không có hoa văn gì, mái tóc dài đen nhánh cũng không có búi lên, chỉ đơn giản để xõa sau người.

Hắn là người đầu tiên cô thấy không bị tra tấn từ khi tới nơi này ... Không, hắn không phải hồn phách.

Nam nhân này và những người cô thấy trước đây hoàn toàn không giống nhau.

Cô không cảm nhận được thống khổ hay vui buồn của hắn, thậm chí cả hơi thở của hắn cũng không thấy.

"Ngươi...... Là ai?"

Câu hỏi theo đôi môi khẽ run của cô phun ra. Vừa mở miệng nói chuyện cô mới phát hiện ra mình thực sự suy yếu. Cô lại cảm thấy một cơn mệt mỏi đánh úp tới, cô còn tưởng mình sẽ không còn cảm nhận được suy yếu cùng đau khổ như thế này nữa.

Hắn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: "Nơi này không phải nơi ngươi có thể đến."

Giọng nói của nam nhân này cực kỳ trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, khiến người nghe không khỏi rùng mình.

"Ta biết." Cô thở sâu, nhưng trọc khí xung quanh chỉ làm cho cô càng thêm choáng váng, không khoẻ. "Ta...... Ta là đến...... Tìm người......"

Cô nhìn hắn, hết sức nói xong câu đó, tuy rằng muốn giữ bản thân tỉnh táo nhưng rét lạnh cùng mệt mỏi lại vẫn đánh bại làm cho cô không thể khống chế thân thể, mà ngất đi.

Nam nhân kia lạnh lùng nhìn cô.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô nghĩ là trước khi nàng té ngã, hắn đã tiếp được cô.

Cô có thể cảm giác được vòng ôm của hắn, không ôn nhu, nhưng cũng không thô bạo, là một dòng nước ôn hòa ấm áp theo người hắn tiến vào cơ thể cô.

Chướng khí tà ác, không biết vì sao, đột nhiên biến mất vô tung.

Tiếp theo đó mũi cô ngửi được một cỗ mùi hương thản nhiên, giống mùi hoa sen.

Nhưng làm sao có thể?

Chỗ này chỉ có đau khổ, làm sao nở hoa được?

Nhưng cô xác định đã ngửi được mùi hoa sen thơm ngát, thậm chí còn có mùi trúc xanh.

"Gia? Nàng là ai?" Một giọng nói thanh thúy vang lên.

"Thiên nữ."

Khởi Lệ.

Khởi Lệ.

Ai?

Ai là Khởi Lệ?

Thế giới đột nhiên lay động, cô mở mắt ra, thấy đã là hoàng hôn, nhưng ánh mặt trời vẫn thập phần chói mắt đối với nàng. Ngồi xổm ở bên cạnh ghế của cô là một người phụ nữ.

"Ăn cơm thôi." Người đó mỉm cười.

Cô trừng mắt nhìn, nhận ra cái người phụ nữ kia, chính là mẹ cô. Cho nên cô chính là Khởi Lệ. Bạch Khởi Lệ. Có thể nàng ngủ nhiều nên mơ hồ rồi. "Con có khỏe không?" "Vâng." Nàng ngồi dậy, xoa cái thắt lưng lười biếng, rồi mới theo mẹ vào trong phòng. Lá phong vấn như cũ theo gió tung bay. Không lâu sau màn đêm đen bao phủ đất trời, ôn nhu lướt qua biệt thự giữa sườn núi của Bạch gia.